EM TRONG TIM TÔI - Trang 106

Ban công tầng đối diện đang phơi vài bộ quần áo trẻ em, chiếc váy nhỏ nhẹ
nhàng lắc lư trong gió. Gió thổi vù vù, những đám mây đen vốn che khuất
nửa ánh trăng bị thổi tản ra, ánh trăng thoáng chốc sáng hơn.
Nhìn mặt trăng tròn tròn, Hứa Tư Ý đem mặt nhẹ nhàng dán lên đầu gối,
bất tri bất giác, nhắm hai mắt lại.
Hoảng hốt nhớ lại lúc bé.
Theo mẹ về quê ở nông thôn, rời xa thành thị ồn ào náo nhiệt về một vùng
quê nhỏ, yên tĩnh sạch sẽ, ánh trăng dường như lúc nào cũng tròn hơn so
với thành phố. Khuôn mặt luôn tươi cười hiền lành của bà ngoại, vòng tay
ấm áp mềm mại của mẹ, còn có bài đồng dao nhẹ nhàng của mẹ………
Hứa Tư Ý nhớ lại, mắt cũng không mở, bỗng nhiên hỏi một câu: “Anh biết
hát không?”
Tầm mắt Cố Giang dừng trên mặt cô, không lên tiếng.
“Mẹ em hát đặc biệt dễ nghe”, cô cong cong môi, giọng tinh tế, mềm mại
nhẹ nhàng nói: “Trước đây em cực kỳ quen giường, nếu đến môi trường
mới, liền nhất định phải nghe mẹ hát cho mới có thể ngủ được…….”
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói đã nhỏ đi mấy phần không thể nghe thấy.
Sau một lúc lâu im lặng.
Cố Giang cúi nhìn, cô gái bên cạnh đã ngủ, mái tóc đen dài mềm mại dán
trên mặt cô, hô hấp đều đều mà kéo dài.
Lúc này, cửa sổ bỗng nhiên tối sầm xuống, lại là một trận gió, đám mây bị
thổi làm chặn hoàn toàn ánh trăng, một phòng tối đen.
Trong bóng đêm, Cố Giang nhìn Hứa Tư Ý, ngón trỏ thon dài cách khuôn
mặt Hứa Tư Ý nửa cm, dọc theo chóp mũi cao, môi hồng nhạt, chiếc cằm
nhỏ đầy đặn, cách lớp không khí vẽ ra khuôn mặt cô.
Anh cúi người xuống, thong thả lại gần sát cô, dừng lại ở vị trí cách môi cô
nửa đốt tay.
Dường như khi ngủ không thoải mái, trong lúc mơ ngủ, cô nói nhỏ than thở
câu gì đó, rồi nhíu nhíu mày.
“…….”Cố Giang nở một nụ cười tự giễu, đem cô cuộn lại, nhẹ nhàng bế
lên. Quay về phòng ngủ, đặt trên giường, đắp chăn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.