EMILY TRÊN DẢI CẦU VỒNG - Trang 300

“Cháu sẽ không nhấc chân bước ra khỏi căn phòng này trừ phi cháu

thấy rõ bà định làm gì Emily,” Perry bướng bỉnh nói.

“Tôi,” Ruth nói, với vẻ thờ ơ đáng sợ, “sẽ không làm gì Emily hết.”

“Bà Dutton, bà hãy cư xử theo đúng tinh thần thượng võ đi ạ,” Perry

ngon ngọt khẩn cầu. “Toàn bộ chuyện này là lỗi của cháu… thực sự như
vậy đấy ạ! Emily không đáng bị khiển trách. Bà thấy đấy, chuyện như thế
này ạ…”

Nhưng Perry đã quá muộn.

“Ta đã yêu cầu cháu gái của ta giải thích nhưng nó từ chối. Ta không

muốn nghe cậu.”

“Nhưng…” Perry vẫn kiên trì.

“Cậu đi đi thì hơn, Perry,” Emily nói, khuôn mặt vẫn tản mát những

dấu vết giận dữ. Cô nói khẽ khàng, nhưng ngay cả những người đậm chất
Murray nhất trong số những người nhà Murray cũng không thể diễn đạt
một yêu cầu kiên quyết hơn. Trong yêu cầu ấy có một sắc thái đặc biệt nào
đó khiến Perry không dám phản đối. Cậu ngoan ngoãn lồm cồm bò ra ngoài
cửa sổ lẫn vào trong màn đêm. Bà Ruth tiến lên phía trước và đóng chặt
cửa lại. Rồi, triệt để phớt lờ Emily, bà oai vệ hướng thân hình bé nhỏ bọc
trong chiếc váy flannel hồng đi lên trên tầng.

Tối đó Emily không ngủ ngon… và tôi phải thừa nhận cô không xứng

đáng được một giấc ngủ say. Sau khi cơn giận dữ bột phát của cô đã tiêu
tan, nỗi xấu hổ như một ngọn roi quất vào tâm hồn cô. Emily nhận ra quả là
vô cùng ngu ngốc thì mới từ chối giải thích với bà Ruth. Khi một tình
huống kiểu thế phát sinh dưới chính mái nhà của bà, bà có quyền được
nghe giải thích, không cần biết cách bà đòi hỏi nó có đáng ghét và khó chịu
đến mức nào. Tất nhiên, bà sẽ không tin lấy một lời; nhưng Emily, nếu đã
giải thích, sẽ không làm lối suy diễn sai lầm của bà phức tạp thêm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.