EMILY TRÊN DẢI CẦU VỒNG - Trang 299

“Ồ, đang tìm một món ăn tròn trịa ạ,” Perry đáp lại một cách tự nhiên,

đôi mắt đột nhiên sáng rỡ với nét láu cá và sự tinh quái vô thiên vô pháp.

Sự “láo xược” của Perry – bà Ruth gọi nó như vậy đấy, và, thật lòng

mà nói, tôi nghĩ cậu quả là xấc láo thật – lẽ tự nhiên đã khiến tình hình càng
thêm tồi tệ. Bà Ruth quay sang phía Emily.

“Có lẽ cháu có thể giải thích tại sao cháu lại ở đây, vào giờ này, hôn

cậu chàng này trong bóng tối?”

Câu hỏi thô lỗ sống sượng ấy khiến Emily lùi lại như thể vừa bị bà

Ruth đánh một cú. Cô bé đã quên mất nếu chỉ dựa vào sự kiện bày ra trước
mắt thì chẳng dễ gì oán trách bà Ruth, vậy nên cô để mặc cho một linh hồn
ngang ngạnh chui vào ám lấy cô. Cô bé ngạo nghễ ngẩng cao đầu.

“Cháu không có gì để giải thích trước một câu hỏi như thế, bác Ruth

ạ.”

“Ta không nghĩ là cháu sẽ có cách giải thích nào.”

Bà Ruth bật lên một tiếng cười lộ vẻ khó chịu rõ ràng, phảng phất một

âm thanh nghịch tai hàm chứa sự đắc thắng. Người ta hẳn có thể nghĩ rằng,
ẩn sâu dưới cơn giận dữ của bà, một điều gì đó đã khiến bà Ruth hài lòng.
Nó chính là sự hài lòng khi chứng minh được một ý kiến mà chúng ta vẫn
luôn luôn ấp ủ trong lòng về bất kỳ ai. “Chà, có lẽ cháu sẽ rộng lượng trả
lời một vài câu hỏi. Làm sao anh chàng này lại đến được đây?”

“Cửa sổ ạ,” Perry nói ngắn gọn, nhận thấy Emily không có ý định trả

lời.

“Tôi không hỏi cậu, thưa cậu. Đi đi,” bà Ruth nói, chỉ về phía cửa sổ

với vẻ rất kịch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.