năm đã sống cả một cuộc đời dài dằng dặc, và bởi vậy mà lặng lẽ biết
bao, khôn ngoan biết bao và cũng có phần bí ẩn đến chừng nào. Đồng
thời cũng là nơi có phần khắc khổ, nhưng lại rất tử tế. Vài người dân
thị trấn Shrewsbury và làng Hồ Blair vẫn đinh ninh đây là một chốn
buồn tẻ mang lại một viễn cảnh buồn tẻ đối với một cô thiếu nữ, cho
rằng cô quá ngốc nghếch khi từ chối lời mời đảm nhận “một vị trí tại
một tạp chí” ở New York mà cô Royal đã đưa ra. Ném một cơ hội
thành công tốt đẹp cỡ đó cơ chứ! Nhưng Emily, vốn ý thức rất rõ ràng
mình sẽ trở thành người như thế nào, không hề nghĩ rằng cuộc sống ở
Trăng Non sẽ buồn tẻ, cũng như không hề cho rằng cô đã tuột mất cơ
hội leo lên con đường Alps vì chọn lựa ở lại nơi này.
Chính các thánh thần đã xác định cô thuộc hàng ngũ những
Người Kể Chuyện cổ xưa cao quý. Nếu được sinh ra từ hàng nghìn
năm trước, hẳn cô sẽ ngồi giữa cái vòng tròn bao quanh những đống
lửa bộ lạc, làm mê muội các thính giả của mình. Nhưng vì sinh ra
trong thời kỳ tiên tiến này, cô buộc phải tiếp cận khán thính giả của
mình thông qua nhiều phương tiện nhân tạo.
Nhưng chất liệu để dệt nên câu chuyện thì ở thời nào và nơi nào
cũng đều như nhau cả. Sinh tử, cưới hỏi, bê bối... đây là những thứ
duy nhất trên thế gian thực sự khơi dậy được niềm hứng thú. Vậy nên,
bằng thái độ kiên quyết và hạnh phúc, cô gắn mình vào mục tiêu theo
đuổi tiền tài và danh vọng, và cả một thứ gì đó nằm ngoài hai thứ vừa
kể trên. Vì trước hết, viết văn, đối với Emily Byrd Starr, không phải
vấn đề vinh quang hay của cải trần tục. Đó là một chuyện cô phải làm.
Một điều... một ý tưởng... dẫu rằng đẹp đẽ hay xấu xí, đều khiến cô
khổ sở cho tới tận khi nó đã được “dốc cạn bầu tâm sự”. Bản chất vốn
là người hài hước và dễ xúc động, tấn bi hài của cuộc đời đã mê hoặc
cô và đòi hỏi được biểu lộ thông qua ngòi bút. Một thế giới của những
giấc mơ dù đã qua đi nhưng lại bất tử, đang nằm ngay phía trên tấm
màn sân khấu của hiện thực, kêu gọi cô biểu hiện và diễn giải, kêu gọi
bằng một giọng nói cô không thể - không dám - khước từ.