ÉN LIỆNG TRUÔNG MÂY - TẬP 1 - Trang 11

Châu Doãn Thành trong lòng hoan hỉ vô cùng, vội chắp tay vái tạ nói:

- Đa tạ Lư tiên sinh đã có lòng đề cao. Cháu còn bé quá, chưa biết về

sau thế nào nên thật không dám nhận.

Quan huyện Bùi Thế Phát ngắt lời:

- Châu huynh không cần nhún nhường. Mau đem cháu ra đây cho mọi

người nhìn mặt sẽ biết rõ thực hư chứ gì.

Châu Doãn Thành vui vẻ:

- Được thôi, được thôi!

Sau đó, ông ra hiệu cho gia nhân vào gọi Phan thị bế đứa trẻ ra. Phan

thị là một thiếu phụ trẻ, vừa xinh đẹp vừa phúc hậu. Bà cúi chào mọi người,
trao đứa bé cho chồng rồi lui lại đứng nép phía sau lưng. Châu Doãn Thành
bồng con nói với quan khách:

- Đây là vợ tôi, còn đây là đứa con thứ hai. Hy vọng nó không ngỗ

nghịch làm cho Châu gia phải xấu hổ là phước lắm rồi.

Nói xong ông bồng đứa trẻ đi xuống các bàn tiệc để cho bạn bè nhìn

mặt. Mọi người đều tấm tắc khen và đồng ý rằng Lư Trung Tử đã không
nói quá. Võ Trụ quan sát đứa bé rất kỹ, trong lòng thầm nghĩ: “Năm tháng
nữa vợ mình cũng đến kỳ sinh nở. Ước gì cũng sinh được một thằng con
trai kháu khỉnh thế này thì hạnh phúc biết bao!”. Suy nghĩ ấy cứ lởn vởn
mãi trong đầu Võ Trụ cho đến khi tan tiệc về nhà. Đêm đó ông nói với vợ:

- Hôm nay anh đi dự đám thôi nôi đứa con thứ hai của Châu gia, thằng

bé có tướng mạo rất lạ. Thầy Lư Trung Tử đoán sau này nó sẽ lưu danh
thiên cổ khiến anh cứ mơ rằng em cũng sẽ sinh được một thằng con trai
như họ Châu vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.