ÉN LIỆNG TRUÔNG MÂY - TẬP 1 - Trang 207

Mai vẫn không thể nào dằn được cơn xúc động. Nàng òa khóc rồi quị
xuống, phục lên mộ cha nức nở. Bọn trẻ cũng đồng loạt quì theo nàng, có
đứa cũng nức nở theo. Hiền Nhi và Việt Nhi lo bày hương án trước hai ngôi
mộ để sư tỷ làm lễ tế mộ.

Bạch Mai ôm mộ cha khóc hồi lâu rồi đứng lên bước đến mộ của sư

phụ, quì xuống mà nức nở thêm lần nữa. Lần này cả đám trẻ cùng khóc
theo. Lúc còn sống, Công Tôn Vũ dạy dỗ và thương yêu bọn chúng hết
mực, do đó mỗi lần đến ngày giỗ của ông, bọn chúng đều quì trước mộ
khóc than. Hôm nay, tiếng khóc của người sư tỷ đã khơi dậy mối thương
tâm trong lòng khiến chúng không kiềm được nước mắt. Hồng Liệt để cho
bọn họ nguôi cơn rồi mới lên tiếng:

- Sư tỷ hãy bớt nỗi đau thương. Người chết là hết. Giờ sư tỷ đã tìm

được mộ người, đó không phải là điều vui mừng sao? Các em cũng nín đi.

Bọn trẻ nghe Hồng Liệt nói, cả bọn quệt nước mắt, thôi nức nở. Hiền

Nhi bước đến đỡ Bạch Mai đứng lên:

- Sư tỷ đừng buồn nữa. Chúng ta lễ bái rồi về trại nghỉ, trời nắng nóng

quá coi chừng sẽ bệnh đó. Chiều tối chúng ta sẽ trở lại thắp hương lần nữa.

Bạch Mai sụt sùi lạy trước hai ngôi mộ xong cả bọn kéo nhau trở về

trại. Đám trẻ chia nhau phận sự, chỉ lát sau trong phòng lớn đã bày lên một
bữa ăn thịnh soạn gồm đủ các món rau quả trồng trong trại và nhiều loại cá
chúng bắt ở sông Hàn. Bọn con gái xúm nhau săn sóc sư tỷ khiến Bạch Mai
vui lắm. Nàng bỗng thấy thương bọn trẻ mồ côi này vô cùng, nàng ước gì
mình có thể ở lại trại để sống chung với bọn chúng. Bữa cơm nhà quê
nhưng ngon miệng. Bọn trẻ cứ cố ép nàng ăn khiến nàng phải buột miệng
mắng yêu:

- Các em ép chị ăn nhiều thế này, vài bữa là chị sẽ mập ú lên đó.

Bé Út bỗng reo lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.