ÉN LIỆNG TRUÔNG MÂY - TẬP 1 - Trang 212

- Như vậy cũng được. Anh có cùng vào Giản Phố Châu với tôi không?

- Theo dự tính của bọn đệ là như vậy.

- Đúng rồi, anh nên vào trong đó xem qua tình hình. Đất đai miền

Nam bao la, bát ngát, còn bỏ hoang nhiều lắm vì không có người khai thác.
Số điền sản của Thượng Công tổ phụ nhà tôi sau khi bá mẫu và anh Đại
Lực bỏ về Hà Tiên để lại rất nhiều, anh em chúng tôi không quản lý được
hết. Tôi có ý định mang lũ trẻ này vào trong đó để cho chúng có thể kiến cơ
lập nghiệp, phát triển bản thân chúng sau này.

- Đem một lũ trẻ nít vào nơi xứ lạ để mưu sinh không phải là chuyện

đơn giản đâu. Sư tỷ cứ nhìn xem, bọn đệ phải mất gần mười năm trời mới
có được chút thành tựu cỏn con thế này đó.

- Nhưng điều kiện ở trong đó dễ dàng hơn ngoài này nhiều lắm. Đất

đai có sẵn, việc kinh doanh của anh em tôi cũng đang cần thêm nhân sự,
mang bọn trẻ vào, mất chút thời gian đầu để tổ chức chúng vào lại nề nếp
thôi. Mọi việc sau này sẽ tốt đẹp về lâu về dài hơn cho cả hai bên.

- Thôi được, để đệ vào trong ấy xem thử thế nào rồi hẵng quyết định.

Sáng sớm hôm sau, Bạch Mai cùng Hiền Nhi lại đi chợ mua sắm đồ

cúng trước khi làm lễ bốc mộ cho cha. Nàng muốn nhân dịp này đãi bọn trẻ
một bữa ăn thịnh soạn nên đã mua rất nhiều hoa quả và thịt cá đủ loại. Lúc
họ vừa ra đến đường lớn để trở về thì bỗng thấy một con Ô Truy chở một
chàng trai đang từ phía xa phóng nhanh đến. Hiền Nhi nhìn thấy chàng trai
liền mừng rỡ reo lên:

- Kìa anh hai, anh đến thăm bọn em hả? Sư tỷ, đây là anh hai của bọn

em. Anh Trương Văn Hiến, anh cả thường gọi là đồ gàn đấy. Ơ, hai người
biết nhau à?

Bạch Mai mỉm cười:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.