ÉN LIỆNG TRUÔNG MÂY - TẬP 1 - Trang 210

- Dạ, tất cả đều do anh cả lo liệu. Mấy năm sau này, anh cả thường đi

ăn trộm của mấy nhà giàu có hoặc của bọn tham quan rồi đem chia cho
người nghèo và những người ăn mày khắp nơi. Mỗi lần như vậy, anh cả
thường để dành lại một ít mang về giao cho em giữ để chi dùng trong trại.
Dù vậy, anh cả vẫn luôn dặn dò chúng em phải sống thật tiết kiệm vì ngoài
kia còn rất nhiều người đói khổ không có miếng ăn.

Bạch Mai thở dài:

- Lúc ở trong Nam chị cứ thắc mắc tại sao lại có nhiều người di tản từ

ngoài này vào trong đó lập nghiệp. Giờ ra ngoài này chị mới thấy ở đây đất
đai chật hẹp lại cằn cỗi nữa làm sao có đủ lương thực cung cấp, hèn chi mới
nghèo đói như vậy. Em biết không, trong miền Nam đồng ruộng mênh
mông, đất đai bạt ngàn lại rất màu mỡ nhưng không có người canh tác. Để
chị xem, có lẽ chị sẽ đề nghị với anh cả đưa bọn em vào trong Nam sinh
sống. Ở trong đó, bọn em sẽ khỏi phải lo cái ăn, cái mặc. Này, em không
cần phải mỗi câu mỗi dạ với chị như vậy đâu.

- Dạ, cảm ơn chị. Có lẽ em đã quen miệng rồi. Nhưng bọn em đâu có

thể bỏ anh cả ở lại một mình được.

- Thì chị sẽ đề nghị anh cả đi luôn.

- Chúng ta bỏ khu trại này à?

- Giao lại cho ai đó. Vào Nam mình xây dựng lại trang trại khác lớn

hơn, sung túc hơn, em lo gì.

- Nhưng em vẫn thấy không đành xa nơi này.

- Đó là bản tính cố hữu của người dân Việt. Ở đâu thì chỉ muốn ở yên

đó dù đói khổ thế nào. Nhưng bố mẹ em cũng đã chẳng bỏ quê tìm vào đây
còn gì? Phải có tinh thần khai phá mới tiến lên được em ạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.