ÉN LIỆNG TRUÔNG MÂY - TẬP 1 - Trang 216

Văn Hiến đang ngồi ngắm trăng hồi tưởng chuyện xưa thì Hiền Nhi từ

trong trại bước ra, đến ngồi cạnh chàng.

- Anh hai đang nhớ lại chuyện xưa phải không?

Văn Hiến quay sang nhìn nàng mỉm cười:

- Sao Hiền Nhi biết?

- Thì lần nào ghé thăm bọn em, anh cũng đều tâm sự chuyện lúc anh

còn nhỏ ở quê nhà mà. Chuyện anh lang thang ở miền đất mới Phú Xuân
ấy.

- Ừ, nhìn các em, nghĩ lại cuộc đời của anh lúc nhỏ, anh càng thấy

thương bọn em hơn. Anh không ngờ gặp được em, là người cùng làng với
mình. Em có thấy là thế gian này thật bé nhỏ không?

- Vâng. Em thật vui mừng biết bao khi chúng ta là người cùng quê.

Người ta nói tha hương ngộ cố tri thật là đúng. Em bây giờ như đang sống
trong một gia đình chung, có anh em, có người cùng quê quán. Em thấy
mình đúng là người vô cùng hạnh phúc.

Văn Hiến chợt nhận ra Hiền Nhi sau một thời gian ngắn không gặp

nay đã trưởng thành lên rất nhiều. Dưới ánh trăng trông khuôn mặt nàng
thật xinh đẹp và phúc hậu. Nghe Hiền Nhi nói, chàng đồng cảm với niềm
hạnh phúc của nàng. Một cô bé mồ côi ăn mày ngoài chợ bây giờ được
sống với gần hai mươi đứa em ngoan ngoãn cùng người anh cả tốt bụng,
hỏi sao nàng không vui sướng, dù đó chỉ là niềm hạnh phúc thật đơn sơ và
khiêm tốn. Chàng hỏi:

- Đọc tập thơ anh đưa lần trước, em thích bài nào nhất?

- Em thích nhất bài “Thu Dạ Hoài Cảm” của Chu Thục Chân. Hoàn

cảnh của người thiếu nữ ấy thật đáng thương. Một người tài hoa như thế lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.