ÉN LIỆNG TRUÔNG MÂY - TẬP 1 - Trang 51

Chiêm sông nước mênh mông nên tuy là mùa hạ nhưng ngọn gió đất liền
vẫn mang cảm giác mát dịu. Võ Trụ nhìn cảnh sông nước lòng dâng trào
cảm xúc. Ông nhớ lại một thời lênh đênh trên sóng nước đuổi bắt bọn cướp
biển Tàu Ô rất đỗi hào hùng. Bảo Long nói:

- Thời gian qua thật nhanh! Mới đây mà cậu giải ngũ đã gần tám năm

rồi. Bây giờ cuộc sống của cậu ra sao?

- Trại ngựa của tớ phát triển hơn đôi chút, cuộc sống như thế cũng tạm

đủ rồi. Việc của tớ bây giờ là làm sao đào tạo cho thằng cu thành người hữu
dụng sau này.

- Đó cũng là ước mơ của tớ. Lúc này đất nước thanh bình, làm lính

cũng nhàn hạ nên đôi khi tớ phát chán muốn xin giải ngũ nhưng vì chưa
biết phải làm gì để nuôi con, tớ đành cứ phải vác mãi cái lon cai đội kéo lê
tháng ngày ở đây.

Võ Trụ bỗng thở dài:

- Mong cho đất nước thanh bình, đừng lộn xộn như lời sấm đang lưu

truyền trong dân gian. Cậu có thấy gần đây người từ Đàng Ngoài vì loạn
lạc đói khổ đã bỏ trốn vào đây ngày một nhiều không? Mầm tao loạn nó quỉ
quái lắm, cứ lây lan như vết dầu loang vậy. Chưa biết chúng ta có giữ vững
sự thanh bình no ấm này được mãi không.

Bảo Long cũng buông tiếng thở dài theo bạn:

- Điều ưu tư của cậu giống tớ lắm. Tớ cũng thấy lơ mơ bóng dáng của

tao loạn trên phần đất chúng ta. Quân đội bây giờ bắt đầu có sự tranh giành,
kết bè kết đảng. Chắc cũng sắp đến lúc tớ bị mất cái chỗ ngồi này rồi. Ờ,
mà kệ bà nó, tới đâu hay tới đó, mình có lo lắng cũng chẳng thay đổi được
gì. Có rượu rồi kìa, chúng ta cứ uống một bữa cho thỏa tình mong nhớ cái
đã, mọi chuyện hãy phó mặc cho nhà Chúa họ lo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.