ÉN LIỆNG TRUÔNG MÂY - TẬP 2 - Trang 254

- Chí lý! Chí lý!

Đại Bằng cũng gật gù tán thành:

- Đúng là lời cao luận.

Đoàn Phong cười nói:

- Cũng nhờ lời cao luận đó mà chúng tôi quen nhau. Hà! Nay thì anh

ấy đã ra người thiên cổ. Thật đáng hận.

Hiền Nhi từ bé đã được Văn Hiến dạy cho chữ nghĩa văn chương nên

với nàng, ý kiến của Văn Hiến luôn là khuôn vàng thước ngọc. Nàng bèn
hỏi:

- Về luật thơ thì ý anh hai thế nào?

Văn Hiến đáp:

- Thơ Đường luật do người sống ở đời Đường bên Tàu đặt ra để qui

định cách sáng tác riêng trong cuộc chơi thơ của họ. Ai thích thì cứ theo
đúng luật mà chơi, ai không thích thì tìm thể thơ khác. Anh Đại Bằng lúc
nãy nói rất đúng, ngày xưa anh hai cũng luôn giữ mô thức sống như vậy
nhưng hơn một năm nay, trải qua nhiều biến cố cũng như sau mấy tháng
gặp lại sư phụ và sư Phật Chiếu với bao nhiêu lời giáo huấn, cái nhìn của
anh hai về cuộc sống và xã hội đã khác đi nhiều rồi. Bài thơ của Phong
huynh đã phản ảnh đúng tâm hồn và cảm xúc của anh ấy, do đó nó dễ thâm
nhập vào lòng người hơn. Và đó mới là điều quan trọng, còn những chi tiết
khác như luật lệ chỉ là thứ yếu thôi. Xã hội mỗi thời mỗi khác, con người
cũng vậy, tri thức và tâm thức cũng biến đổi theo thời gian, không gian cho
nên mọi luật lệ cũng cần phải thay đổi để phù hợp. Đó là sự biến dịch. Dịch
biến để thông, không biến sẽ bị cùng, bị tắt. Nếu mãi bó mình theo luật lệ
do người khác đặt ra thì chắc chắn sẽ không làm được bài thơ hay như thế.
Huống chi luật Đường thi là của Tàu, vậy hà cớ gì chúng ta là người Việt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.