ÉN LIỆNG TRUÔNG MÂY - TẬP 2 - Trang 252

- Theo tôi, cuộc chơi nào cũng có lề luật của nó. Đã là Đường thi thì

phải tôn trọng qui luật của Đường thi. Còn không thì nên chọn thể thơ khác.
Cũng như một quốc gia vậy, trên có vua dưới tất có thần tử. Tôn ti này vốn
được ràng buộc bởi những lề luật gọi là “tam cương” và “ngũ thường”. Nếu
thoát ra ngoài lề luật đó tất rơi vào phản loạn, đại nghịch. Người quân tử
không làm điều này.

Kim Hùng lên tiếng cãi:

- Anh thì lúc nào cũng tam cương với ngũ thường. Tôi ủng hộ lối suy

nghĩ phóng khoáng của Phong huynh. Đồng ý là mọi cuộc chơi cũng như
mọi tổ chức, quốc gia đều phải có lề luật riêng, nhưng nếu lề luật đó bó
buộc con người vào một khuôn khổ không thể chấp nhận được thì chúng ta
hoặc phải loại bỏ hoặc phải sửa đổi nó đi. Không thể cứ bo bo giữ hoài một
luật lệ cũ rích đã có từ ngàn xưa do người thượng cổ đặt ra được.

Ngô Mãnh vỗ tay nói:

- Hay lắm! Mãnh tôi là tên võ biền, không dám lạm bàn về thơ văn

nhưng nghe Hùng huynh nói tôi quả thấy khoái chí vô cùng. Đời người
ngắn ngủi, sao không sống cho thoải mái mà lại cứ bó mình vào những luật
lệ khô cứng không cần thiết? Ví như uống rượu, sao không nâng bát lớn
hoặc ôm cả vò mà nốc cho sảng khoái, việc gì cứ phải lỉnh kỉnh chén ngọc
mâm vàng thì mới là rượu ngon?

Đại Bằng nhìn Kim Hùng nghiêm sắc mặt nói:

- Nói thế không đúng. Nghề chơi cũng lắm công phu. Không công phu

thì cuộc chơi sẽ không thú vị, không công phu thì người chơi sẽ không bao
giờ được biết thế nào là sự tuyệt đỉnh của nghệ thuật. Có xả thân, có dâng
hiến mới tìm được giá trị đích thực cần đạt đến. Còn về mặt xã hội, nói như
chú thì đạo của người quân tử đành xếp xó ư?

Kim Hùng lại phản đối:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.