ÉN LIỆNG TRUÔNG MÂY - TẬP 2 - Trang 31

- Bà ngoại của nàng là con gái của Ngô Tam Quế và Trần Viên Viên.

Cha nàng lại chính là giọt máu của Sấm Vương Lý Tự Thành sót lại. Cuộc
tao ngộ của họ thật là ly kỳ và đầy nước mắt.

- Thảo nào mọi người gọi nàng là công chúa.

Tiếng cười của Văn Hiến pha chút mỉa mai, cay đắng:

- Còn ta thì sao? Ha ha... Ngươi lại đi hỏi ta có nặng tình không?

- Tình yêu là sự rung động của hai trái tim chứ đâu phải của hai dòng

họ, cũng chẳng phải của giàu nghèo, sang hèn.

- Đó chỉ là lý tưởng, hay đúng hơn là hoang tưởng. Trong thực tế đời

thường lại hoàn toàn khác. Hoang tưởng dễ dẫn con người ta đi đến vực
thẳm của khổ đau.

- Nàng có hỏi ngươi bao giờ trở lại không?

- Có. Ta thật hổ thẹn khi phải nối dối với nàng. Bao nhiêu đó thôi cũng

đủ khiến ta thấy mình hèn mọn, nhỏ nhoi trước nàng.

- Ngươi cũng vì việc lớn mà thôi.

- Không thể dùng nó để biện minh được. Đó cũng chính là đầu mối

của sợi dây oan nghiệt. Tốt hơn hết là phải tránh xa ra, ngay từ bây giờ.

- Lúc ngươi và nàng đấu nhau ở Hội An ta có hơi ngờ ngợ rồi. Cho

đến khi ngươi cứu nàng ở trong động đá ở vịnh Vĩnh Hy thì ta cảm giác
đây chính là chữ duyên mà người ta thường nói.

- Chỉ e nó là nghiệt duyên.

- Thì đành ôm hận thôi. Mà có khi là lương duyên, nào ai biết trước

được?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.