ÉN LIỆNG TRUÔNG MÂY - TẬP 2 - Trang 342

thấy vùng vẫy mãi không ăn thua nên trở thế nằm lăn ra đất, cả thân hình to
nặng của nó đè lên người Lía. Vậy mà Lía vẫn gan lì, ôm cứng cổ con vật
không buông, trong đầu không ngớt vang lên lời dặn của ông nội và cha:
“Không được ngã quị, không được ngã quị, rồi con sẽ đứng thẳng lên
được!” Con cọp lăn một vòng vẫn thấy vô hiệu nên lại đứng lên lồng lộn
tiếp.

Ông lão áo trắng nhìn cảnh tượng đó không khỏi giật mình, nhưng vì

thấy thằng bé ôm cứng được cổ con vật nên vội đứng lùi ra căng mắt quan
sát. Hai tay của ông nắm chặt lại, nét mặt tỏ rõ sự căng thẳng chứ không
còn thản nhiên như lúc đứng đối diện với con cọp nữa. Ông chuẩn bị tinh
thần để kịp thời ra tay cứu thằng bé trong trường hợp nó bị con cọp hất
văng xuống. Nhưng mãi mà nó vẫn dán cứng người trên lưng cọp, đã thế
con cọp bị nó siết cổ lâu quá sắp đứt hơi, sức kháng cự yếu dần, hai mắt đỏ
ngầu, mép đã nhểu dãi. Cuối cùng, con cọp đã ngã qụy.

Lía thấy con vật nằm cứng đơ, nghĩ đã thoát khỏi cơn hung hiểm nên

buông tay. Nhưng nó vừa buông tay, chấm dứt sự cố gắng thì liền ngất đi
trên lưng con vật. Tự nãy giờ nó chi trì được sức lực là nhờ ý chí cầu sinh
trong đầu thúc đẩy sinh lực cơ thể, khi nó nghĩ đã thoát chết tức thì ý chí
cầu sinh không còn nữa, sức lực liền tiêu tán và nó ngất đi. Sự căng thẳng
trên nét mặt của ông lão cũng tan biến dần đi. Ông thở phào nhẹ nhõm,
bước lại sờ vào mũi thằng nhỏ. Nó còn thở, ông lão nở nụ cười, đầu không
ngớt gục gặc tỏ vẻ tán thưởng. Ông cõng Lía trên lưng, len lỏi qua rừng cây
đến một căn nhà làm bằng trúc. Ông đặt nó nằm xuống chiếc chõng rồi đưa
hai tay xoa bóp khắp người nó. Một lúc sau Lía mở mắt ra, nó thấy lờ mờ
một ông tiên tóc râu bạc trắng. Nó tưởng mình đã chết rồi nên ú ớ hỏi:

- Ta chết rồi sao?

Ông tiên nở nụ cười hiền hòa đáp:

- Chưa, con chưa chết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.