ÉN LIỆNG TRUÔNG MÂY - TẬP 3 - Trang 106

Phan Sinh vội nói:
- Tôi chỉ tức cảnh mà sinh tình, không ngờ lại khiến cho Lưu huynh cảm
khái đến vậy. Thật xin lỗi.
- Không có lỗi, không có lỗi! Ý tứ trong mấy câu thơ của Phan huynh thật
hợp với tôi. Xã hội hiện nay đã buộc anh hùng nuốt hận, hiệp sĩ buông tay.
Đáng hận thay!
Trương Bàng Châu nói:
- Đúng vậy! Tôi nay sống đã gần nửa đời người, bao nhiêu năm cố tâm
miệt mài rèn luyện kiếm cung là có ý góp mặt với đời. Nhưng giờ là thời
buổi của kim tiền, người có tài mà không có của cũng đành ôm hận, còn kẻ
bất tài mà biết nịnh bợ lo lót sẽ được làm quan. Bởi thế nên tôi cứ lang
thang mãi trong chốn phong trần.
Trần Lâm hỏi:
- Hai anh ai cũng mang trong lòng một hoài bão lớn lao, về sau có dự định
gì không?
Phương Tích uống cạn chén rượu đáp:
- Có hoài bão gì thì cũng chỉ để lúc dở cơn say gẫm lại mà buồn thôi chứ
chẳng ích gì. Cứ nghĩ thử xem, bậc Chúa thượng của một nước mà phạm
điều loạn luân thì xã hội còn đâu cái đạo cương thường?
Bàng Châu thở dài:
- Cho nên lòng tôi đã nguội lạnh như tro tàn. Dự định sau lần đại hội này sẽ
trở về Duy Xuyên cưới vợ, sinh con để giữ tròn đạo hiếu. Hà! Hai chữ
ngậm ngùi mà Lưu huynh dùng ban nãy mới thật là chí lý.
Nói xong, chàng bưng chén rượu lên nốc một hơi hết sạch. Đặt chén rượu
xuống, Bàng Châu hỏi:
- Lâm huynh nghi biểu phi phàm, tài cao quán thế. Hoài bão của anh thế
nào?
Trần Lâm mỉm cười đáp:
- Đệ mới vừa bước chân xuống núi, đâu đã có hoài bão gì rõ rệt. Cứ từng
bước một xả thân giúp đời rồi chờ xem thời thế đưa đẩy tới đâu tính tới đó.
Phương Tích hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.