ÉN LIỆNG TRUÔNG MÂY - TẬP 3 - Trang 131

- Người Minh Hương chạy sang đây lập nghiệp lẽ ra triều đình Đại Việt
phải bảo vệ họ, sao lại để bọn sát thủ Mãn Thanh lộng hành như vậy được?
- Cháu chưa biết đó thôi. Cơ cấu hành chánh của triều đình chúa Nguyễn ở
miền Nam còn lỏng lẻo lắm, chả thế mà ngày xưa bọn Lý Văn Quang ở
Phúc Kiến sang đã nổi loạn muốn bá chiếm Giản Phố và cả miền đất Chân
Lạp cũ. Việc bảo vệ cho người Minh Hương thật khó mà chu toàn được,
nhất là bọn sát thủ chỉ thủ tiêu một cách âm thầm từng người, từng nhóm
nhỏ một thì làm sao mà bảo vệ?
Trần Lâm chợt nhớ xưa kia cha mình cũng đã từng góp sức tiêu diệt bọn Lý
Văn Quang nên hào khí nổi lên:
- Phải tìm cho ra bọn đầu não nằm vùng điều khiển tổ chức sát thủ kia. Diệt
gọn bọn đó đi là yên việc chứ khó gì!
Lê Trung mỉm cười hỏi:
- Cháu lại nổi máu hiệp sĩ muốn rút kiếm tương trợ phải không?
- Nếu làm được việc đó cũng hay chớ chú? Đó cũng là vinh dự và thể diện
của nước nhà mà.
- Tốt! Làm trai kiến nghĩa dũng vi. Cháu có định gọi Bàng Châu đi cùng
không? Con người này tốt lắm.
- Vâng. Bàng Châu là một chính nhân hiệp sĩ rất đáng để kết giao. Nhưng
anh ấy dự định trở về Tào Sơn chuẩn bị chuyện gia thất, cháu không muốn
làm lỡ đại sự đó.
- Ở đời thành công hay thất bại phần lớn tùy thuộc vào bằng hữu và những
thủ hạ chung quanh. Cháu muốn nên việc lớn phải kết giao rộng rãi, về sau
hành sự sẽ dễ dàng hơn.
Chợt nhớ đến lời nói của Cao Đường, Lê Trung nhắc:
- Cho dù thế nào, cháu cũng không nên làm thương tổn tính tự ái của Đại
Hồng một cách quá lộ liễu. Đừng quên buổi tiệc mừng mà nó dành riêng
cho cháu vào chiều mai.
- Vâng, cháu không quên đâu. Chú cũng biết bọn cháu đã cùng chơi đùa,
gây gổ với nhau từ lúc còn nhỏ mà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.