ÉN LIỆNG TRUÔNG MÂY - TẬP 3 - Trang 138

- Rót cho em với chứ!
- Đại Hồng đừng uống nữa.
- Sợ em say rồi nói bậy phải không? Anh cho rằng những lời em vừa nói là
do men rượu à?
- Không có. Tôi biết Đại Hồng đang nói thật lòng mình.
- Vậy sao không rót cho em?
- Men rượu là chất nuôi lớn nỗi buồn nhanh nhất và thấm thía nhất. Tôi
không muốn Đại Hồng đau buồn.
- Nghĩa là anh không cho em sẻ chia gánh nặng trong lòng?
- Chỉ vì không thể.
- Tại sao lại không thể?
- Vì có thể suốt đời tôi sẽ không trút được hai gánh nặng đó. Đại Hồng còn
nhan sắc và tuổi xuân, đừng vì tôi mà phí bỏ. Nhất định là không thể. Xin
coi nhau là bạn như ngày xưa chúng ta đã từng.
Nàng nhìn trân trân vào nét mặt cương quyết của Trần Lâm một lúc rồi
quay mặt ra biển. Có một nỗi thất vọng tràn trề. Chiều nay gió thổi khá
mạnh, biển Quy Nhơn sóng xô lớp lớp, vỗ ì oạp vào gành đá bên dưới.
Nàng có cảm tưởng như những con sóng đó đang vỗ miên man vào lòng
mình. Hai hàng nước mắt từ từ chảy xuống, lóng lánh trong nắng nhạt như
những viên ngọc nhỏ rơi nhẹ lên ngực áo.
Nàng khóc!
Mỹ nhân khi khóc thì nước đổ, thành nghiêng!
Trần Lâm bỗng nghe lòng mình nhói lên, lý trí của chàng như muốn đổ
theo những giọt nước mắt đó của nàng. Chàng đưa tay định kéo nàng vào
lòng nhưng đã kịp dừng lại. Nàng ngồi yên nhắm mắt chờ đợi. Chàng rót
rượu ra chung lặng lẽ uống mãi. Từng chung, từng chung..., như cố nhờ hơi
nóng của men rượu giữ cho trái tim thoát khỏi sự cám dỗ đầy ma lực của
nàng.
Bỗng Đại Hồng quay lại, nàng ôm mặt Trần Lâm, hôn vào đôi môi của
chàng, sau đó cắn thật mạnh môi chàng đến bật cả máu. Trần Lâm sững sờ
ngồi yên nhìn nàng, cố nén tiếng rên vì đau. Đại Hồng cắn xong đứng lên,
miệng còn đỏ tươi vết máu của chàng, bước nhanh đến chỗ con Huyết Câu,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.