ÉN LIỆNG TRUÔNG MÂY - TẬP 3 - Trang 136

- Tôi nhận bình rượu này là đủ rồi. Nó là rượu mừng của Đại Hồng dành
cho tôi mà.
Rồi chàng rót rượu ra chung, tay bưng lên trao cho nàng:
- Ly này tôi rót, uống mừng cho tình bạn của chúng ta mãi mãi vui vẻ,
không ai giận hờn ai.
Chàng cạn chung. Đại Hồng bưng chung rượu, nhìn chàng bằng đôi mắt
buồn sâu thẳm, đoạn đưa lên uống thật nhanh. Nàng hướng mắt về phía
biển, hỏi nhỏ:
- Tình bạn mãi mãi là bao lâu?
- Là cho đến khi Đại Hồng lập gia thất, con cháu đầy nhà, tóc tơ bạc hếu.
- Nếu em không lập gia thất thì sao?
- Thì cho đến khi tôi và Đại Hồng tóc bạc, răng rụng hết, chúng ta vẫn còn
là bạn, mãi mãi không ai giận hờn ai.
- Lời chúc của anh ngay từ lúc này đã không thành hiện thực được rồi.
- Vì sao?
- Vì em đang giận anh đây.
Trần Lâm đùa:
- Đã uống chung rượu đó thì không được giận, nếu muốn giận thì phải trả
rượu lại trước đã.
Nàng quay lại dùng hai tay đấm vào ngực chàng liên tiếp mấy cái, giọng
như muốn khóc:
- Anh ác lắm, anh đùa cợt trên lời nói chân thành của người ta.
Trần Lâm sợ nàng khóc thật nên vội nắm lấy hai tay nàng.
- Tôi xin lỗi. Tôi đùa là vì không muốn nhìn thấy Đại Hồng buồn.
Nàng ngã người, gục đầu vào ngực chàng nói nhỏ:
- Anh có biết khi hay tin anh và hai người bạn vào sào huyệt của bọn cướp,
em đã lo sợ đến mức nào không? Anh có biết là từ lúc gặp lại anh rồi nhìn
thấy anh hiên ngang đứng trên võ đài, em đã không còn coi anh là tên Tiểu
Lâm Nhi đáng ghét ngày xưa nữa không? Cho đến khi biết anh đang dấn
thân vào nơi nguy hiểm, em càng nhận ra rằng mình không thể mất anh.
Lúc ấy, em chỉ mong mình có phép mọc cánh và bay thẳng ra đảo để được
ở bên cạnh anh, cùng sẻ chia hoạn nạn. Anh có biết hay không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.