ÉN LIỆNG TRUÔNG MÂY - TẬP 3 - Trang 135

- Đây là loại Tiên tửu chỉ có ở cung đình để dành riêng cho vua Chiêm
ngày xưa uống, trong dân gian không có đâu. Về sau vương triều Chămpa
sụp đổ, loại rượu này mới thất lạc ra dân gian. Bình rượu này có mặt trong
nhà họ Cao của em đã gần một trăm năm rồi đó. Có lẽ nó là bình Tiên tửu
duy nhất của vua Chiêm còn sót lại trên đời.
Trần Lâm giật mình, chàng chợt nhận ra Đại Hồng đã đổi cách xưng hô,
tiếng “em” của nàng có âm hưởng thật dịu dàng, êm ái. Nhưng chàng giật
mình vì nguồn gốc của bình rượu nhiều hơn, chàng hỏi:
- Đã là vật báu gia truyền sao Đại Hồng lại đem tặng cho tôi? Cao trang
chủ biết chứ?
Đại Hồng mỉm cười:
- Biết chứ. Rượu không quí làm sao dám tặng anh hùng?
Rồi nàng hỏi:
- Anh thấy con Ô Truy thế nào?
- Đúng là con thần mã như Đại Hồng đã nói.
- Anh thích nó không?
- Rượu ngon, kiếm báu và ngựa quí là ba thứ mà không một khách giang hồ
nào không ham muốn.
- Nếu anh thích thì tặng cho anh đó.
Trần Lâm nhìn nàng hỏi:
- Là Đại Hồng tặng tôi hay Cao trang chủ?
- Anh làm gì mà khẩn trương quá vậy? Là em xin cha để tặng cho anh đó.
- Món quà lớn quá tôi làm sao dám nhận?.
Đại Hồng xoáy tia mắt thật sâu nhìn chàng hỏi:
- Anh cho rằng hai món quà này là quá lớn ư?
- Đôi khi vật không cần quí nhưng nó lại mang một ân tình lớn, huống chi
là hai báu vật thế này. Tôi còn tay trắng không có gì để đền đáp nên những
ân tình lớn tôi thật không dám nhận vì biết rằng mình không trả nổi.
Giọng của Đại Hồng trở nên buồn bã:
- Chỉ có một con ngựa thôi mà anh không dám nhận hay sao? Vả lại có ai
cần anh phải trả đâu mà nợ lớn với nợ nhỏ.
Trần Lâm cười, nói lảng sang chuyện khác:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.