ÉN LIỆNG TRUÔNG MÂY - TẬP 3 - Trang 212

Chúa là Nguyễn Văn Tuyết ở Tuy Viễn”, xong mới phóng con Xích Kỳ
chạy một mạch đến đây.
Tiểu Phi cười ha hả nói:
- Đệ thật quá quắt đến hết chỗ nói. Phen này Nguyễn Khắc Tuyên muốn giữ
cái đầu trên cổ và chiếc ghế tuần phủ của mình thì chắc phải tốn đến ngàn
vàng lo lót, chạy chọt. Nếu không e là không xong đâu. Ha ha...
Mọi người cũng thấy vui lây với việc làm tinh nghịch của chàng thanh niên
trẻ Nguyễn Văn Tuyết. Hôm sau, Tiểu Phi, Trần Lâm, Văn Tuyết cùng
Hồng Liên dùng thuyền xuống Mỹ Tho để gặp Dương Quán Nhật. Quán
Nhật đưa bọn Tiểu Phi đi thăm các vùng đất mới mà bang Hành Khất đã
đưa người vào khai thác, sau đó lại đưa mọi người đi thăm toàn vùng sông
nước Cửu Long.
Đến cuối mùa xuân, Tiểu Phi để Văn Tuyết ở lại miền Nam điều hành mọi
việc, chàng cùng Trần Lâm và Hồng Liên trở lại Cù lao Phố. Sau, hai chàng
trai trẻ từ giã Trần Đại Kỳ để lên đường thiên lý. Buổi chia tay, Hồng Liên
không giấu được sự quyến luyến của mình. Nàng đứng nơi bến sông buồn
bã nhìn theo con thuyền đưa hai chàng trai trẻ sang bờ Trấn Biên mà mắt
rưng rưng lệ. Chợt nhớ đến bốn câu thơ mà có lần đã đọc ở đâu đó, nàng
nhỏ giọng ngâm nga:
Người chưa dừng cánh chim trời
Ta còn mỏi mắt chờ nơi cô phòng
Trăng vàng còn chiếu qua song
Thu còn trút lá còn mong người về.
Hai người bạn trẻ mất hơn nửa tháng trời để xuyên qua chiều dài lãnh thổ
nam Đại Việt. Qua khỏi đèo Cù Mông, họ chia tay. Trần Lâm rẽ xuống Quy
Nhơn, ghé lại đoàn thuyền của Lê Trung. Tiểu Phi một mình một ngựa tiếp
tục cuộc hành trình trở về Phú Xuân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.