ÉN LIỆNG TRUÔNG MÂY - TẬP 3 - Trang 233

- Không được. Con như một bông hoa tinh khiết, không thể nào để rơi vào
vũng bùn nhơ nhuốc kia được. Ngày xưa ngoại đã sai lầm một lần, nay
quyết không có lần thứ hai. Con chuẩn bị đi, chúng ta mau chóng bỏ trốn
khỏi kinh thành. Bốn bể mênh mông, chúng có muốn tìm cũng không dễ
đâu.
- Không được đâu ngoại. Tính như vậy không ổn.
- Sao lại không ổn?
Quỳnh Như rơi lệ đáp:
- Ngoại nay tuổi hạc đã cao, đào tẩu để thoát khỏi thiên la địa võng của
quan ngoại tả là một việc muôn phần khó khăn và nguy hiểm. Làm sao
ngoại có thể chống chọi nổi? Hơn nữa cơ ngơi này là công sức bao đời nhà
ngoại tạo dựng nên, nay không thể chỉ vì con mà phút chốc tan tành. Con
nhất định không chấp nhận chuyện này.
Tôn Thất Dục nghe Quỳnh Như phân trần lại càng yêu quí nàng hơn. Ông
nói:
- Khờ quá! Ngoại đã già, lại không phải là người coi trọng sự giàu sang thì
đền đài lầu các có khác gì với nhà tranh vách trúc đâu? Còn việc bôn ba
con không cần phải lo, ngoại đã có chủ kiến rồi. Nơi chúng ta đến sẽ không
ai tìm thấy mà cuối đời ngoại còn hưởng được cảnh thanh nhàn, tiêu dao tự
tại, vui thú điền viên nữa.
- Ngoại định đi đến đâu?
- Ngày trước có lần ngoại đã đi ngang qua vùng Núi Bà gần cửa Cách Thử.
Nơi đó sơn thủy hữu tình lại ít người lai vãng. Chúng ta cứ tạm thời lánh
thân ở đó, chờ khi thời thế đổi thay sẽ tính tiếp.
Quỳnh Như quì xuống nắm tay ông mà lệ nhỏ ròng ròng. Nàng nức nở nói:
- Chỉ tại con nhan sắc, lại khổ mạng nên mới liên lụy đến ngoại.
Tôn Thất Dục vuốt tóc nàng, giọng uất nghẹn:
- Tài mệnh tương đố. Trong thời buổi đất nước nhiễu nhương, sự đố kỵ kia
còn lớn gấp ngàn lần. Con phải hiểu như vậy để mà chấp nhận thì mới
mong sống còn được qua những lúc gian nan, đợi ngày an lạc. Ý ngoại đã
quyết, con chuẩn bị thu xếp, đêm mai chúng ta trốn đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.