- Mỗi dịp Thanh Minh tôi đều nhờ người đến tảo mộ. Bà con quanh vùng
cứ tưởng tôi là người có tâm nhân đức, họ đâu ngờ tôi làm vậy là vì sự ăn
năn hối hận trong lòng mình.
Doãn Thành nhìn sang bốn đứa con nói bằng giọng dứt khoát:
- Cha đã gây nên tội nghiệt, nay đến lúc phải trả lại cho người. Các con hãy
nhớ lời cha dặn, tuyệt đối không được truy cứu. Tiếp nhi hãy ghi nhớ bốn
chữ “Lương Sơn tá quốc” mà dốc lòng vì nước. Chữ nhi đem cả nhà vào
Phú Yên lập nghiệp ngay. Các con nghe rõ không?
Bốn anh em Doãn Chữ nghe giọng nói đầy cương quyết của cha không ai
dám cãi lời, nước mắt cả bốn rơi lã chã không ngớt. Doãn Chữ cúi đầu nức
nở:
- Chúng con xin ghi nhớ lời cha dặn.
Doãn Thành cười mãn nguyện nói:
- Cha gởi lời từ biệt mẹ và em gái các con. Cảm ơn sự tế nhị của hiệp sĩ đã
không muốn cho con gái tôi nghe chuyện xấu hổ này.
Bất thần, ông vung tay đấm mạnh vào ngực mình. Máu miệng trào ra bầm
đen. Ông chết ngồi bởi chính tuyệt học bí truyền Khô lâu cách sơn quyền
của họ Châu, trên khóe miệng còn hé một nụ cười. Bốn anh em Châu Doãn
Chữ đồng kêu lên thất thanh:
- Cha! Cha...
Lía đứng lên, vái xác Châu Doãn Thành bốn vái để bày tỏ sự kính phục
trước hành động anh hùng ấy rồi nói:
- Lía tôi thành thật chia buồn cùng các anh. Xin cáo từ.
Xong, chàng quay người đi ra, tung mình lên ngựa, ngửa mặt hú dài một
tiếng rồi thúc ngựa phóng như bay. Châu Văn Tiếp hai tay nắm chặt, mắt
như tóe lửa, dợm người đứng lên như muốn đuổi theo Lía. Doãn Chữ vịn
vai em giữ lại, nói trong nước mắt:
- Em không nên giận hắn. Hãy nhớ lời căn dặn của cha.
***
Tiếng hú của Lía nghe thật thê lương, thê lương như rất nhiều, rất nhiều
những mảnh đời rách nát, đau khổ trong xã hội đen tối hiện thời. Một xã
hội tối đen trong loạn lạc thì sự đau khổ ập xuống tất cả mọi người, mọi