ÉN LIỆNG TRUÔNG MÂY - TẬP 3 - Trang 278

- Anh hùng có thể nhiều nhưng chân chúa chỉ có một. Thiên cơ mờ mịt, hãy
xem duyên phận của con thế nào. Từ nay, thầy sẽ bế cốc tịnh tu, rời xa thế
tục. Những gì có thể dạy cho con, thầy đã truyền đạt hết rồi. Con ra đi lần
này hãy tự bảo trọng, tiền đồ còn nhiều gian khó, mọi sự cứ tùy duyên mà
làm. Đó là cách tùy ngộ nhi an. Thầy chúc con đạt thành tâm nguyện.
Trần Lâm nghe thầy nói vội quì xuống, nước mắt tuôn tràn, chàng nghẹn
ngào hỏi:
- Thầy không cho con trở về gặp mặt nữa sao?
- Gặp tức là không gặp, không gặp tức là gặp. Con hiểu không?
- Dạ con hiểu. Con sẽ dốc hết bình sinh để đạt được ý nghĩa “không gặp tức
là gặp” mà thầy vừa nói.
Ông Núi mỉm cười mãn nguyện nói:
- Con là đứa trẻ thông tuệ. Thầy rất mãn nguyện. Có điều này thầy mong
con ghi tạc vào lòng: Chiến tranh là điều bất tường, là chuyện chẳng đặng
đừng, vượt ra ngoài ý muốn của mọi người. Để đánh đổi lấy một xã hội tốt
đẹp hơn, chúng ta phải hi sinh rất nhiều xương máu của đồng loại, cho nên
nếu có thể tha thì nên tha, chớ nên mượn cớ chiến tranh mà lạm sát kẻ vô
tội.
Trần Lâm chắp tay cúi đầu thưa:
- Con sẽ ghi tạc lời thầy vào tâm khảm, không bao giờ quên.
- Đêm nay con về phòng cũ của con nghỉ ngơi, sáng mai hãy đi. Không cần
từ biệt thầy nữa.
Trần Lâm lệ nhỏ ròng ròng, lạy thầy bốn lạy rồi đứng lên buồn bã theo
chân thầy trở xuống. Chàng thất thểu về hang đá của mình. Ông Núi nhìn
theo lẩm bẩm một mình:
- Lâm Nhi đáng mặt anh hùng nhưng sát nghiệp và tình nghiệp quá nặng, e
khó tránh khỏi thương tâm về sau. Nghiệp dĩ! Nghiệp dĩ!
***
Rời khỏi Linh Phong tự, Trần Lâm xuống làng Phương Phi tìm Phan Sinh.
Hai chàng bèn rủ nhau ra Chiêu Anh Quán uống rượu hàn huyên. Cô chủ
quán xinh đẹp Lan Anh vừa trông thấy hai chàng đã vội vàng ra đón:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.