ÉN LIỆNG TRUÔNG MÂY - TẬP 3 - Trang 287

Chàng đang miên man suy nghĩ thì chợt có người từ bên ngoài tửu quán
bước vào rồi tiến đến gần chàng nói:
- Lâm huynh! Làm gì mà thơ thẩn như người mất hồn vậy? Nghĩ đến hai vị
tiểu thư kia à?
Trần Lâm thoáng giật mình quay lại rồi reo lên:
- Lưu huynh! Anh cũng có mặt ở đây à? Ngồi uống với tôi vài ly.
Người vừa đến chính là Lưu Phương Tích. Chàng ngồi xuống đối diện với
Trần Lâm hỏi:
- Lâm huynh đã từ giã Cao gia trang rồi phải không?
Lâm gật đầu:
- Tôi muốn tứ hải vân du để xem mùi thế sự nó biến chuyển lẽ nào.
- Thế sự bây giờ bốc mùi không ngửi nổi. Tôi thật tình chỉ muốn lên tận
đỉnh núi cao để cái mũi khỏi phải khó chịu mỗi ngày.
Trần Lâm nghe câu châm biếm của Phương Tích cũng phải phì cười:
- Lên đỉnh núi cao trốn lánh sao bằng xắn tay vào làm cho cái mùi khó ngửi
kia trở thành hương hoa buổi sáng để trăm họ được thơm lây?
Phương Tích uống cạn chung rượu Trần Lâm vừa rót ra, vỗ tay đánh đét
một cái nói:
- Có chí khí! Nếu huynh xắn tay lên thì tôi cũng xin vén áo để hỗ trợ.
Chúng ta nâng chén uống cho câu nói vừa rồi.
Hai người nâng chung rượu lên cụng vào nhau rồi uống cạn. Trần Lâm hỏi:
- Lưu huynh biết hai cô gái lúc nãy chứ?
- Biết! Cô áo vàng là Bùi Thị Xuân, cô áo trắng là cô ruột của cô ta, Bùi
Thị Nhạn. Họ Bùi là dòng họ lớn, rất giàu có ở đất Tây Sơn này.
- Cô Xuân này còn trẻ mà võ nghệ thật cao cường, huynh có biết sư phụ
của cô ta là ai không?
- Nghe đồn rằng từ bé cô Xuân đã được một bà lão bí mật truyền thụ võ
công cho. Sau bà lão tự dưng biến mất, không biết đi đâu. Mấy năm trước
đây, Bùi ông lại mời được một ông thầy võ rất nổi danh về tiếp tục dạy cho
cô ta.
- Huynh có biết ông thầy võ đó tên gì không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.