ÉN LIỆNG TRUÔNG MÂY - TẬP 3 - Trang 291

người xưa đâu tá? Chỉ còn lại dòng nước Côn Giang lạnh lùng trôi dưới ánh
trăng vàng, giữa đôi bờ cỏ cây hoang dại. Bên kia bờ, con đò cô độc của ai
đó cắm giữa dòng sông như đang say giấc điệp. Lòng chàng dạt dào cảm
khái bèn cất cao tiếng hát lồng lộng giữa đêm trăng:
Côn Giang hề!
Giang thủy biếc! Giang nguyệt lung!
Chảy về đâu? Đâu hỡi bóng anh hùng?
Nguyệt mãn hề! Mộng xưa sao cứ khuyết?
Sóng gợn hề! Sao lửa dậy không trung?
Dạo Côn Giang, tuấn kiệt xưa mấy kẻ
Mà đêm nay thiếu vắng một tri âm
Đời loạn lạc ngoài kia dâu với bể
Dòng Côn Giang trôi mãi với thăng trầm.
Dịch nghĩa:
Ôi dòng Côn Giang!
Nước xanh biếc! Ánh trăng lung linh!
Nước chảy về đâu? Đâu bóng anh hùng?
Vầng trăng đầy sao mộng xưa cứ khuyết?
Sóng Côn Giang vẫn gợn sao lửa khói điêu tàn dậy không trung?
Trên bờ Côn Giang xưa hào kiệt biết bao người đã từng dạo bước, mà đêm
nay lại thiếu vắng một tri âm.
Đời vẫn còn loạn lạc, dòng Côn Giang đã chứng kiến biết bao cảnh thăng
trầm.
Bỗng có tiếng ngâm vang lên từ chiếc thuyền con bên kia bờ sông:
Lạc hoa lưu thủy tự nhiên tình
Suy thịnh tồn vong tạo hóa sinh
Mạc vấn vô tâm chung đỉnh sự
My Lăng Điếu Tẩu mộng Trang Sinh.
Dịch nghĩa:
Hoa rơi, nước chảy là cái tình của tự nhiên
Suy thịnh còn mất là lẽ của tạo hóa khi sinh ra vạn vật
Đừng hỏi vì sao không lưu tâm đến chuyện chung đỉnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.