ÉN LIỆNG TRUÔNG MÂY - TẬP 3 - Trang 314

giữa là dòng sông Côn, nước từ trên nguồn trong dãy núi cao Vĩnh Thạnh
đổ về cuồn cuộn, lấp lánh. Xa xa, núi non hùng vĩ trong thế “tả phù hữu
bật”, quả là chốn địa linh vượng khí ngất trời. Chàng bỗng cất cao giọng
ngâm vang giữa cảnh núi rừng tĩnh mịch:
Hà ngạn y y lục trúc
Côn Giang mãng mãng cức kinh
Phong, Nhã, Đàn Hương tuyệt tích
Oán ngôn mãn địa thao linh
Hồ!
Quốc phá tàn lê thứ
Gia vong thương đan tâm
Đông vọng.
Thương hải mang mang vô hoàn bách
Tây quy.
Địa linh minh chúa độn minh lâm
Tổ tổ hề!
Bất di vương chí hồ vi cách
Bằng bằng hề!
Lược thao cô nguyện mạc năng yên.
Ngã nhược túy mệnh ư cao sơn, mộng hồ thiên lý quyết.
Dịch nghĩa:
Bờ sông nào trúc xanh biếc sóng hàng thẳng tắp.
Mà bờ Côn Giang sao rậm rịt cỏ gai.
Thơ Phong, Nhã và mùi Đàn Hương không còn thấy đâu. (Trong Kinh Thư
có hai thiên: thơ Phong là thơ dân dã. Thơ Nhã là thơ cung đình gồm Đại
Nhã và Tiểu Nhã. Sau hai từ Phong, Nhã dùng chỉ văn chương thi phú hay
người có nét đẹp văn thi).
Lời oán than đầy đất động đến vong linh tiên tổ.
Ôi! Đất nước tan hoang làm tổn hại dân lành.
Nhà mất làm đau tấm lòng son sắt.
Ngóng về đôn
Biển xanh mênh mông không có một chiếc thuyền nào quay về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.