ÉN LIỆNG TRUÔNG MÂY - TẬP 3 - Trang 332

- Đại ca đừng nói vậy. Cái hữu dụng của đại ca còn lớn hơn của đệ gấp
nhiều lần. Đại ca thử nghĩ xem, không có đại ca thì có Truông Mây ngày
nay không?
Triệu Thiên Tường giờ mới lên tiếng:
- Đúng vậy!
Lía cười ha hả, quay sang Thiên Tường:
- Cả tên câm này cũng biết lên tiếng đồng ý nữa ư? Ha ha, các người đừng
có hùa nhau cho người đại ca này ăn bánh vẽ đó nhé.
Trần Lâm đổi đề tài câu chuyện:
- Đại ca năm nay cũng lớn tuổi rồi, đã đến lúc Truông Mây phải có một áp
trại phu nhân. Đại ca nghĩ có phải không?
Thiên Tường lại lên tiếng:
- Đúng vậy!
Lía lại cười ha hả, tiếng cười vang động cả núi rừng:
- Làm trai chỉ sợ không xong việc lớn, lo gì không có đàn bà.
Trần Lâm bỗng lên tiếng gọi Lía:
- Đại ca, tiểu đệ có điều này cần xin lỗi với đại ca.
Lía ngạc nhiên hỏi:
- Đệ có lỗi gì với ta mà phải xin lỗi?
- Đệ chưa nói với đại ca là cha của đệ hãy còn sống.
- Thế à? Thật là đáng mừng! Chúc mừng đệ! Thúc thúc bây giờ ở đâu? Sao
lâu nay đệ không đưa người về đây sống với chúng ta?
- Đệ có một nỗi khổ tâm riêng nên thời gian qua chưa dám về gặp cha.
Nhưng sau khi việc ở Đá Vách hoàn thành, đệ sẽ trở về tìm người.
- Nên lắm! Nhưng nỗi khổ tâm đó đại ca có thể chia sớt được không? Nếu
đệ không muốn nói cũng không sao. Đại ca chỉ quan tâm đến đệ mà thôi.
Trần Lâm đưa mắt nhìn xa xăm như hồi tưởng lại cái dĩ vãng đau buồn,
một lát sau chàng kể:
- Đệ có một đứa em gái rất xinh và rất ngoan, vì mẹ mất sớm nên hai anh
em thương nhau lắm. Năm đệ mười tuổi, đệ đã lỡ tay làm chết đứa em gái
của mình. Vì sợ cha bắt tội nên đệ đã bỏ nhà đi. Cha đệ xuất thân là võ
tướng, chí thì cao nhưng sinh bất phùng thời nên quan trường lận đận, võ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.