ÉN LIỆNG TRUÔNG MÂY - TẬP 3 - Trang 36

- Không. Gia đình Lan Anh đơn chiếc lắm. Chị Ngọc Chiêu lấy chồng rồi
nên chẳng còn ai. Chán thật!
Phan Sinh mỉm cười:
- Thôi ở nhà đi, để tôi đi về rồi kể lại cho nghe cũng được mà.
Lan Anh nguýt yêu:
- Chứng kiến tận mắt mới hay chứ, kể lại thì còn thú vị gì nữa. Hai anh
uống rượu nhé? Để Lan Anh đi lấy.
Nàng trở vào trong. Quán lúc này rất đông khách, các bàn đều chật ních
người. Khắp nơi tiếng cười nói râm ran. Nhưng phần lớn họ đang bàn tán
về chuyện anh hùng đại hội sắp diễn ra ở đảo Phương Mai. Bàn bên cạnh
nơi hai chàng ngồi, có bốn người: một cụ già quắc thước, râu tóc bạc phơ
trông rất phong trần; hai thanh niên cỡ mười bảy, mười tám tuổi, nét mặt
tuấn tú và một cô gái tuổi chừng mười ba. Cuộc nói chuyện của họ tuy nhỏ
nhưng Trần Lâm vốn thính tai nên vẫn nghe được. Một thanh niên hỏi:
- Chúng ta cũng xuống Quy Nhơn tham dự đại hội chứ sư thúc?
Ông già đáp:
- Cũng hay. Đây là dịp tốt để các con mở rộng thêm kiến thức võ thuật của
các lộ, các phái khắp nơi.
Chàng thanh niên thứ hai cao hứng nói:
- Sư phụ cho Tiểu Phi sư huynh thượng đài đi. Con tin chắc sư huynh thế
nào cũng đoạt được chức vô địch cho mà coi.
Tiểu Phi nói:
- Sư đệ đừng coi trọng huynh quá. Thiên hạ anh hùng như lá trên rừng,
không biết bao nhiêu mà kể. Huynh có tài cán bao nhiêu mà đòi giành chức
vô địch.
Cô gái xen vào:
- Tiểu Phi sư huynh đừng coi trọng người mà tự hạ mình. Muội đồng ý với
Tuyết sư huynh là huynh nên thượng đài tranh chức vô địch. Ông nội,
người bảo sư huynh một tiếng đi.
Tiểu Phi mỉm cười:
- Cả cô cũng muốn cho tôi ăn bánh vẽ nữa hay sao đây?
Ông già nhéo nhẹ má cô gái nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.