Không thể nào, Khâu Hoa vẫn một mực cho rằng năm đó Lục Dược
Minh bị bà bỏ thuốc, bị bà bức, tin chắc chỉ có bọn họ là tình cảm chân
thật, bị chia rẽ, bằng không sẽ chẳng ở bên ngoài hơn mười năm qua.
Trên thực tế, chuyện xảy ra vào ngày hôm đó chỉ có một mình Lục
Dược Minh biết.
“Dạ.” Lục Trì trả lời.
Nhưng ánh mắt anh vẫn liên tục liếc qua phía bên đối diện, ánh mắt
rơi trên khuôn mặt sáng rỡ kia, cùng với cái eo thon khiến anh nhung nhớ.
Hôm nay Đường Nhân mặc áo ngắn, phối hợp với thân váy dài trên
đầu gối, càng tôn lên cái eo thon nhỏ của cô, mặc dù cô khoác áo ấm dày ở
bên ngoài, nhưng cũng không ngăn được cái eo thon nhỏ thoắt ẩn thoắt
hiện của cô.
Vương Tử Diễm nhìn theo ánh mắt của anh: “Con đang nhìn cô gái
bên kia đường hả?”
Lục Trì bỗng dưng nghiêng đầu sang chỗ khác: “Dạ không.”
Anh trực tiếp nhấc chân rời đi, không quay đầu lại.
Vương Tử Diễm nhìn chằm chằm cô gái ở bên kia đường, cảm giác có
chút quen thuộc, cảm thấy như đã từng gặp qua ở đâu đó, nhưng bà nghĩ
mãi vẫn không nhớ ra.
Đường Nhân nhìn hai người ở bên kia đường, không ngừng suy nghĩ
tại sao mẹ Lục Trì lại nhìn cô chằm chằm như vậy.
Chẳng lẽ nhớ lại chuyện lần trước cô xen vào việc của người khác?
Cô xách túi to túi nhỏ, trong lòng rối bời, chậm chạp đi bộ về nhà.