EO THON NHỎ - Trang 73

Cô thuận tay giơ bài thi của mình lên bên cạnh.

Chỉ là hỏi về bài thi…. Lục Trì bình tĩnh lại, nhìn bài thi mấy giây, giơ

tay ra chỉ, đàng hoàng giải thích: “Công thức thứ ba…. Ba bị sai…. Sai
rồi.”

Đường Nhân nghiêm túc lắng nghe anh nói xong, cực kỳ kiên nhẫn.

Lục Trì có chút ngượng ngùng. Trước kia nhiều người nghe anh nói

được mấy chữ đã cắt ngang, hoặc trực tiếp không muốn nghe nữa. Dần dần,
anh trở nên không thích nói chuyện nữa.

“Rõ ràng là đúng.”

“…Cậu…. Không được chen…. Chen miệng vào.” Lục Trì lớn gan.

Sau khi nói xong câu đó, anh lập tức giật mình, sắc mặt anh đột nhiên

trở nên trắng bệch như màu sơn tường.

Đường Nhân bị giật mình bởi phản ứng của anh, giọng nói trở nên

động viên: “Cậu nói tiếp đi, tớ không cắt ngang nữa, không sao đâu.”

Lục Trì ngập ngừng mấy giây, con mắt sau tròng kính khẽ trợn tròn,

có chút ngượng ngùng, hết sức vì cô mà giảng giải.

Tiếng bước chân trên hành lang, tiếng nói chuyện tựa như cũng biến

thành một khung cảnh mơ hồ.

Đường Nhân nhéo nhéo lỗ tai, giọng nói Lục Trì mát lạnh trầm thấp,

trong lòng cô tựa như có tiếng mưa rơi.

Nhìn thấy cô thất thần, Lục Trì nghiêng người nhỏ giọng hỏi: “Cậu….

Cậu có đang nghe…. Nghe không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.