EO THON NHỎ - Trang 836

vào bên trong cho ấm.”

Đường Nhân cười cười: “Cảm ơn bác Vương.”

Bác sĩ Vương là người lớn tuổi nhất ở khoa này, cũng là người có

chức vị cao nhất, tính tình rất tốt, hơn nữa lại thích hòa nhập với người trẻ
tuổi.

Bác sĩ Vương cười cười: “Ca mổ của Lục Trì chắc tầm nửa tiếng nữa

là xong, cháu cứ ở đây nghỉ ngơi, có muốn uống nước không?”

Đường Nhân lắc đầu: “Bác Vương bận rộn thì cứ đi trước đi ạ.”

Trong bệnh viện rất bận rộn, bác sĩ Vương cũng không khách khí, tiếp

tục công việc của mình.

Nửa tiếng sau, Lục Trì đi ra khỏi phòng mổ, khuôn mặt cực kỳ tuấn tú,

sống mũi cao thẳng.

Đường Nhân mê muội nhìn anh, đây chính là chồng cô.

Lục Trì đi tới, đứng bên cạnh cô hỏi: “Em có khó chịu gì không?”

Đường Nhân ngoan ngoãn trả lời: “Không.”

Lục Trì yên tâm, mặt mày giãn ra: “Ừ… Về thôi.”

Sau khi anh thay quần áo xong, thì đỡ Đường Nhân ra khỏi bệnh viện.

Hai tháng trước, vì để tiện hơn nên bọn họ quyết định mua xe, mặc dù

chỗ ở và bệnh viện cách nhau không xa, nhưng vì Đường Nhân đang mang
thai nên vẫn cần một chiếc xe.

Vừa ra khỏi cổng bệnh viện, thì Đường Nhân đột nhiên hạ cửa kính xe

xuống, ấp úng nói: “Em muốn ăn củ cải cay.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.