Lộc Dã còn nhớ rõ câu nói trước kia của ba anh ta.
Có một loại người, chỉ cần người đó xuất hiện ở trước mặt, thì người
đối diện đột nhiên có cảm giác thấp hơn một bậc.
Lộc Dã rất muốn quay về nói chuyện với ba anh ta, rằng anh ta gặp
tình huống này trước mặt một con mọt sách bình thường.
~
Lúc tối, sau khi Đường Nhân xong giờ tự học buổi tối thì mang đồng
phục đi giặt sạch, sau đó đi ra ngoài ban công, treo ở chỗ bắt ánh nắng vào
ban ngày.
Sau khi Trương Mai về phòng ký túc xá, lại kỳ quái hỏi: “Áo đồng
phục của ai đây, sao lớn quá vậy?”
Tô Khả Tây dựa vào tường, bĩu mỗi lên phía trên.
“A hiểu rồi.” Trương Mai nháy nháy mắt.
Hôm nay Trương Mai cũng không để ý nhiều, cơ bản Đường Nhân đã
rất lợi hại, thời gian chưa bao lâu mà đã được người ta cho mượn đồng
phục, vấn đề hai người dính với nhau cũng không còn xa nữa.
Đột nhiên ở bên trên truyền đến giọng nói lười biếng: “Muốn biết đầu
đuôi sự việc thì nộp tiền đây.”
Tô Khả Tây nhai kẹo cao su, giơ chân đạp lên phía giường trên:
“Đường Nhân, cậu thấy sắc quên bạn rồi đúng không. Có ý trung nhân là
quên ngay cha mẹ, tôi ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng cô, lo từ miếng ăn
đến giấc ngủ, vậy mà cô đối xử với tôi như vậy đó hả.”
“Cút càng xa càng tốt.” Đường Nhân ném xuống một đống giấy nháp.