ERAGON - CẬU BÉ CƯỠI RỒNG - Trang 106

Không nghĩ ngợi, nó nhào tới. Ông nhẹ nhàng né tránh. Eragon vung gậy
trên đầu ông, rồi cấp kỳ đổi hướng, xoay đầu gậy, đâm thẳng vào sườn đối
thủ. Tiếng hai cây gậy chan chát đập vào nhau. Ông già khoái chí kêu lên:
- Rất nhanh! Khá lắm.
Cây kiếm gỗ trong tay ông thấp thoáng chuyển xoay và một đường kiếm
đập trúng đầu Eragon, nó như nổ đom đóm mắt, lăn đùng xuống đất.
Khi được tạt nước lạnh, Eragon mới hồi tỉnh, gượng ngồi dậy, mặt dính
máu. Ông già Brom đứng trước mặt nó với một soong tuyết đã tan. Eragon
tức giận xô ông ra:
- Ông không phải làm thế.
- Ồ, một kẻ thù thực sự có khi nào lại vỗ về kẻ nó đã đánh. Ta cũng vậy.
Hay ta phải tán dương kẻ bại trận để làm hắn vui lòng? Chắc là không rồi.
Nào, tự vệ đi.
Ông nhặt lên cây gậy đưa cho nó. Eragon nhìn lom lom cây kiếm gỗ, quay
lưng lại, gắt:
- Quên đi, như vậy đủ rồi.
- Không bao giờ được quay lưng lại kẻ thù.
Vừa nói, ông vừa quăng gậy cho Eragon và tiếp tục tấn công. Nó rút lui ra
sau đống lửa. Brom la lên:
- Thu tay về, thấp đầu gối xuống.
Ông hướng dẫn nó một vài động tác di chuyển chính xác. Căn dặn nó lập
lại chậm rãi nhiều lần. Sau đó là những động tác nhanh nhẹn, rắc rối hơn,
trước khi hai người quyết đấu trở lại. Eragon học rất mau, nhưng dù cố
gắng thế nào, nó vẫn không chống đỡ nổi ông sau vài đường kiếm.
Chấm dứt buổi tập, Eragon lăn trên chăn, rên rẩm. Toàn thân nó đau nhức,
ông ta đã không hề nương tay với nó.
Saphira ho sù sụ như bà già, môi cong lên, nhe hàm răng trắng nhởn.
Eragon bực mình gắt: "Làm trò gì vậy?"
"Có gì đâu. Thấy chàng trai không đánh lại được một ông già, buồn cười
quá."
Ả lại rặn ra mà sù sụ ho. Eragon ngượng đỏ mặt, khi biết là ả đang "cười"
chọc quê. Nó làm mặt nghiêm, trùm chăn ngủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.