rách lại.
- Chúng ta sẽ đi chầm chậm thôi.
Chẳng bao lâu cảnh vùng quê dần dần thay đổi, những cánh đồng hoang
thay thế ruộng vườn. Cỏ dại, hồng gai tràn lan hai bên đường, móc víu
quần áo hai người. Mặt đất lô nhô những tảng đá lớn. Một vùng tràn ngập
không khí lạnh lùng ác cảm, như chống lại những người khách không mời.
Càng tới gần, núi Utgart càng hiện ra hùng vĩ hơn, những dốc đứng nứt nẻ
của nó, hoăm hoắm những rãnh khe đầy tuyết. Màu đá núi đen, hút ánh
sáng như bọt biển hút nước, làm cả một vùng chung quanh tối om om. Giữa
Utgart và những rặng núi khác, ở phía đông thung lũng Palancar, một lối đi
nằm dưới chân những ngọn núi cao thăm thẳm. Đó là lối đi duy nhất ra
khỏi thung lũng. Con đường này dẫn đến đó.
Vó ngựa lách cách trên mặt đá, đường hẹp lại như một đường mòn khi tiến
gần đến chân núi Utgart. Eragon ngước nhìn đỉnh núi mờ mờ trên cao, nó
giật mình khi thấy một lầu chuông chon von trên đó. Tuy đã bị đổ vỡ và
không được sửa chữa gì, nhưng tháp chuông vẫn như một người lính gác
nghiêm khắc nhìn suốt thung lũng palancar. Eragon chỉ tay hỏi:
- Cái gì kia hở ông?
Ông già không nhìn lên, nhưng buồn rầu, cay đắng nói:
- Một tiền đồn của Kỵ Sĩ...một căn cứ tồn tại từ khi họ mới được thành lập.
Đó là nơi Vrael ẩn thân, và cũng là nơi ông bị phản bội, rồi bị Galbatorix
phát hiện và đánh bại. Edoc sil, có nghĩa "Bất Khả Chinh Phục", là tên của
pháo đài này, vì núi non quá dốc, không kẻ nào có thể lên tới đỉnh, chỉ trừ
khi có thể...bay. Sau cái chết của Vrael, dân gian gọi nơi này là Utgart,
nhưng nó còn một tên khác nữa, Ristvak baen, nghĩa là "Núi Tiếc Thương".
Tên này tồn tại cho đến Kỵ Sĩ cuối cùng bị nhà vua giết chết.
Eragon kinh hãi ngắm nhìn. Đây là dấu tích hiển nhiên về một thuở huy
hoàng hiến hách của những trang Kỵ Sĩ, mà thời gian không thể xóa nhòa.
Nó bàng hoàng tự hỏi, các Kỵ Sĩ sống bao nhiêu tuổi? Eragon cảm thấy cả
một di sản đầy truyền thống hào hùng từ thiên cổ bao trùm lên nó.
Hai người đi quanh Utgart suốt nhiều giờ. Khi qua khoảng trống, giữa sườn
núi phải, vòi vọi cao như một bức tường thành vững chắc, tách rời khỏi