ERAGON - CẬU BÉ CƯỠI RỒNG - Trang 119

Không một bóng người ngoài đường phố. Một sự im lặng khác thường bao
phủ khắp nơi. Họ ngừng lại ngay khi tới căn nhà đầu tiên. Eragon thì thầm:
- Không cả một tiếng chó sủa. Vậy là sao? Phải có người thấy chúng ta rồi
chứ?
- Đúng vậy.
- Nếu thế, vì sao không một ai ra khỏi nhà?
- Có thể vì sợ.
- Có lẽ vậy. Hay là một cái bẫy? Tụi Ra zac đang chờ chúng ta?
- Cần phải có nước và thực phẩm.
- Lấy nước sông Ninor kìa.
- Còn thực phẩm?
- Dạ, vậy là chúng ta phải tiến lên thôi.
- Đúng, nhưng không thể vào một cách ngốc nghếch như vậy được. Đây là
con đường chính. Nếu có phục kích, là ngay trên đường này. Không kẻ nào
tưởng chúng ta sẽ vào bằng đường nào khác nữa đâu.
- Vậy là phải đi đường vòng?
Brom gật, rồi rút gươm, giữ ngang yên. Eragon rút tên đặt sẵn lên cung.
Hai người lặng lẽ quay ngựa, thận trọng đi vòng thị trấn. Phố xá vắng hoe,
chỉ có một con chồn chạy vụt đi, khi ngựa tiến lại gần. Nhà nào cũng tối mù
mù đầy vẻ đáng ngờ, với những cửa sổ đập vỡ và những cánh cửa ra vào
xộc xệch bám vào những bản lề gãy nát. Eragon cố không gãi bàn tay rần
rần ngứa ngáy. Tới giữa trung tâm, nó buộc miệng kêu lên nho nhỏ: "Trời
đất!"
Một núi xác người chồng chất lên nhau, thân thể cứng ngắc, mặt mày nhăn
nhó, áo quần sũng máu. Đàn ông nằm đè lên đàn bà để bảo vệ, những bà
mẹ còn ôm chặt con thơ, những đôi tình nhân cố che chắn cho nhau trong
vòng tay ôm lạnh lùng của cái chết. Già trẻ, nam nữ đều bị bắn chết bởi
những mũi tên đen. Khốn nạn nhất, trên đỉnh núi người, một cây đinh ba
đâm suốt thân hình trắng nuốt của một đứa trẻ con.
Hình ảnh đó nhòa đi vì nước mắt, Eragon cố quay đi, nhưng những khuôn
mặt người chết kia như bắt nó phải nhìn. Nó trừng trừng ngó những đôi mắt
mở to mà tự hỏi, sự sống lìa bỏ con người dễ dàng vậy sao? Ý nghĩa của sự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.