ERAGON - CẬU BÉ CƯỠI RỒNG - Trang 144

kiếm gỗ nát tan từng mảnh, bay lả tả.
Ném mẫu gỗ còn lại vào lửa, ông lão lấy thanh Zar rac, đưa cho Eragon,
bảo:
- Tập kiếm giả như vậy đủ rồi. Đã đến lúc cháu phải dùng kiếm thuật.
- Ông cháu mình cắt nhau ra từng mảnh mất.
- Không đâu. Cháu lại quên phép thuật rồi.
Nâng thanh kiếm của ông lên, Brom xoay lưỡi kiếm lấp lánh trong ánh lửa,
rồi nhíu mày tập trung, đặt ngón tay lên lưỡi kiếm. Ông lẩm bẩm:
- Geloth du knifr!
Một tia sáng đỏ nhảy nhót giữa những ngón tay ông. Ông đưa ngón tay đi
suốt chiều dài hai mặt kiếm. Tia sáng biến mất khi ông rút tay về.
Ông ngửa một bàn tay, tay kia cầm kiếm, chém mạnh. Eragon hết hồn nhảy
tới, nhưng không kịp. Nó sững sờ nhìn ông đưa bàn tay nguyên vẹn lên,
mỉm cười.
- Ông làm gì vậy?
- Thử lưỡi kiếm.
Eragon đưa tay rờ, nó cảm thấy một lớp vô hình ngăn ngón tay nó với lưỡi
kiếm. Ông già bảo:
- Bây giờ cháu cũng làm như vậy với thanh Zar rac đi.
Ông hướng dẫn nó cách làm. Sau mấy lần cố gắng, lưỡi kiếm của Eragon
cũng có một lớp vô hình bảo vệ. Nó tự tin, đứng lên thủ thế. Ông Brom dặn
dò:
- Tuy lưỡi kiếm sẽ không cắt được da thịt nữa, nhưng chúng vẫn có thể làm
chúng ta bị vỡ xương. Vì vậy cháu đừng chém phía sau như những lần
trước. Một đường kiếm sau gáy có thể gây thương tích nặng đó.
Eragon gật rồi bất ngờ tấn công. Hai thanh kiếm toé lửa. Tiếng kim khí
choang choang vang lên khi ông Brom chống đỡ. Tuy nhiên sử dụng kiếm
gỗ quá lâu, thanh Zar rac trở nên quá nặng và Eragon xoay trở chậm chạp
hơn, nó bị một đòn chớp nhoáng của ông già ngay đầu gối.
Khi nghỉ tay, Eragon bầm dập hơn ông lão nhiều. Nó mê mẩn nhìn thanh
Zar rac không hề trầy xước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.