FREUD THÂN YÊU - Trang 185

Nhục mạ và khinh thị bằng lời nói xấu xa khôn xiết. Càng tồi tệ hơn, bệnh
viện không chịu cấp giây chứng nhận thương tật. Văn phòng luật sư cũng
đóng cửa không tiếp.

Lần đầu tiên họ ý thức được cái gì gọi là đen tối. Có khi, không thể nào

minh oan càng khiến người ta suy sụp hơn cả chịu oan.

Đây là cọng rơm cuối cùng làm gãy lưng lạc đà. Người chị lạc quan hiền

lành tự lập tự tin trước kia không còn nữa. Chị ấy trốn trong chăn khóc, dù
ai tới gần cũng có thể khiến chị ấy phát rồ phát dại. Ngô Triết xoa dịu chị
ấy, các cô tìm được luật sư Chân Ý. Cô ấy bằng lòng giúp họ kiện tụng, lo
liệu đâu ra đấy: Thu thập manh mối, tìm kiếm chứng cứ, thuyết phục nhân
chứng, chất vấn bị cáo; tất cả đều rất tốt.

Nhưng giới truyền thông bắt đầu săn tin không ngừng nghỉ, lấy cái danh

hão gọi là tin tức độc quyền chỉ trích cái xấu, phớt lờ nỗi khổ của nạn nhân,
đào bới đời tư của nhà họ Đường, thổi phồng trắng trợn.

Chân Ý nói: Họ không phải là nhà báo của chính nghĩa, là đám sâu độc

sống bằng việc rỉa rói nỗi khổ của nạn nhân.

Mỗi lần bị quấy rầy, vết thương lại thêm một lần nữa bị xé rách đến độ

chảy máu đầm đìa.

Chân Ý ở bên Đường Thường hai mươi tư giờ, tịch thu điện thoại di

động, không cho chị ấy tiếp xúc với giới truyền thông, nói rằng chị ấy
không cần phải trả lời câu hỏi của bất cứ ai hết. Đường Vũ biết, mỗi ngày
Chân Ý phải ứng phó với rất nhiều chuyện, còn phải động viên Đường
Thường, thật ra rất mệt mỏi. Nhưng cô ấy là cô gái thần kỳ, trong tình cảnh
đó còn có thể ăn uống no say, giải thích rằng có sức khỏe mới kiên trì được.

Những ngày ấy trôi qua thật căng thẳng, tràn đầy áp lực, nhưng cũng có

một tia hy vọng nhỏ nhoi. Các cô nắm chắc lấy khe hở le lói ánh sáng ấy, xé
mở từng chút một.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.