FREUD THÂN YÊU - Trang 184

"Nói như vậy không sai, nhưng truyền tới tai chị ta sẽ gây khúc mắc

trong lòng."

Đường Thường cười cởi mở: "Bạn bè thật sự sẽ tin tưởng nhau, không

cần giải thích đã tỏ tường."

Đường Vũ thầm cảm thấy Đường Thường quá ngây thơ, cô nàng mặt

lạnh Tống Y kia không ôm hận mới lạ. Nhưng khi cơn ác mộng ập đến, cô
mới phát hiện Tống Y không như cô nghĩ. Cơn ác mộng ấy dài như vậy, chỉ
cần nhớ lại, cô đã thấy đau xé tâm can, không tài nào thở nổi.

Cô chỉ biết Đường Thường bị một kẻ có tiền đeo bám, nhưng không ngờ

đến nông nỗi ép Đường Thường phải quyết định cùng Ngô Triết vứt bỏ sự
nghiệp, trắng tay rời đi. Cô rất buồn, Đường Thường là chị gái thân yêu của
cô. Chị em gái ruột lần đầu tiên chia xa trong đời, cô rất không nỡ nhưng sự
nghiệp và bạn trai của cô đều ở đây, không thể buông bỏ. Cô tôn trọng
quyết định của Đường Thường, rưng rưng nước mắt. Lần tiếp theo nhận
được điện thoại của chị gái, là đến từ bệnh viện.

Cô nom nớp lo sợ chạy tới, trái tim tan nát. Bởi vì không có ai trả tiền

nên Đường Thường và Ngô Triết hai mắt nhắm nghiền bị vứt ở đại sảnh
như xác chết. Người Đường Thường đầy máu, thê thảm cùng cực, thương
thay quần áo chị gái rách bươm, vậy mà không ai đắp cho chị ấy một mảnh
vải.

Lòng Đường Vũ đau đến mức nhỏ máu, gào thét mắng mỏ bác sĩ y tá

như kẻ điên.

Thứ khiến lòng dạ họ buốt giá còn ở phía sau. Kế đó Đường Thường

tỉnh lại, thân thể như có thứ gì đó đã chết, lại dường như có thứ gì không
thể nói rõ đang chống đỡ. Chị ấy không rơi một giọt nước mắt, cứng rắn
đến đáng sợ. Họ quyết định báo cảnh sát, nhưng cảnh sát ngăn trở bằng mọi
lý do, không bắt Lâm Tử Dực mà lại thẩm tra Đường Thường vô số lần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.