FREUD THÂN YÊU - Trang 19

Biết tin Đường Thường tự sát, Chân Ý không thể tin nổi. Trong ấn

tượng của cô, Đường Thường có vẻ ngoài mềm yếu nhưng nội tâm kiên
cường. Đối mặt với cảnh ngộ phi nhân tính, cô ấy vẫn kiên trì, nói rằng
không đưa Lâm Tử Dực vào tù sẽ có càng nhiều phụ nữ phải chịu tai vạ. Cô
ấy chưa từng oán trách, vẫn luôn cắn răng, mạnh mẽ đến mức khiến người
ta muốn rơi lệ.

Chân Ý không biết khi cô ấy đối mặt với những lời miệt thị kia, đáy

lòng có thê lương đến cằn cỗi hoang tàn hay không; cô cũng không biết
những lời kia phải chăng đã đủ để khiến người vẫn luôn kiên gan tin tưởng
như Đường Thường lựa chọn cái chết trước khi đợi được phán quyết.

Và cô càng thấu hiểu từng đường từng nét của câu: Miệng lưỡi người

đời xói chảy vàng, lời gièm pha tan xương nát thịt!

Lẽ nào những kẻ hùa theo phong trào nhục mạ Đường Thường không sợ

việc ác dù nhỏ cũng gặp báo ứng ư?

“Anh hại chết cô ấy.” Cô nói.

Lâm Tử Dực sửng sốt, thay đổi sắc mặt: “Cô là luật sư, không biết tội

phỉ báng à?”

Chân Ý cười: “Tôi nói tin vịt của anh hại chết cô ấy. Nhìn vẻ mặt của

anh, anh tưởng tôi nói anh giết chết cô ấy thì phải.”

Lâm Tử Dực lại trợn trừng mắt. Trên mạng có người bàn tán, suy đoán

bọn rằng hắn giết Đường Thường. Hắn cười lạnh: “Luật sư Chân đúng là
khéo ăn khéo nói. Nhưng đây vẫn là phỉ báng!”

“Tôi nói gì cơ?”

“Cô...” Mặt Lâm Tử Dực giật giật: “Cô cũng chẳng phải là thứ tốt đẹp

gì! Giúp Đường Thường kiện tụng chẳng qua chỉ muốn phất lên thôi, đứng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.