FREUD THÂN YÊU - Trang 396

"Nhân chứng."

"Nhân chứng?" Doãn Đạc hỏi: "Ông thấy gì ư?"

"Tôi không thấy biển báo của khách sạn, đi vào cầu thang bộ, tôi..." Ông

ta che mắt, giọng nói run rẩy. "Tôi nhìn thấy A Miễn dùng bật lửa đốt một
tờ giấy, ném vào thang máy..."

Tất cả ồ lên. Thích Miễn bỗng dưng thảng thốt, kinh ngạc, sợ hãi, tuyệt

vọng, nhiều hơn cả là nỗi bi thương và căm phẫn của đứa con bị vứt bỏ.

"Ông nói dối!" Anh ta dứng phắt dậy, gào thét khản đặc và bi thương.

"Thích Hành Viễn! Ông là đồ khốn kiếp! Tôi chửi cả tổ tông nhà ông!"

Mắt anh ta đỏ ngầu, khuôn mặt vặn vẹo, gần như muốn bổ nhào tới ghế

nhân chứng. Phòng xử án lập tức trở lên hỗn loạn, mấy cánh sát tại tòa án
xông tới tóm lấy Thích Miễn, ghì anh ta xuống sàn. Tiếng hét tuyệt vọng
phẫn uất của Thích Miễn át hết tiếng bàn tán trên tòa: "Thích Hành Viễn!
Tôi chửi tổ tông nhà ông! Tôi chửi cả nhà ông!"

Cảm xúc của anh ta quá dữ dội, cảnh sát tòa án không khống chế được,

lấy dùi cui điện ra quật. Anh ta cuộn mình dưới dất, co giật run rẩy, không
chửi rủa dược nữa, đột nhiên bật khóc hu hu, buồn thương bi thảm:
"Không! Bố, bố không thể đẩy con vào chỗ chết như vậy! Con là con trai
của bố, con là con trai của bố mà!"

Cảnh sát tòa án chế ngự anh ta, dẫn anh ta rời đi.

Phòng xử án hoàn toàn rối loạn, Chánh án gõ búa mấy lần mọi người

mới im lặng trở lại.

Phiên tòa ầm ĩ đến mức này, sắc mặt Chánh án cực kém. Chân Ý đón

nhận ánh mắt nghiêm khắc của Chánh án, bèn đứng dậy, vẻ mặt dứt khoát

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.