FREUD THÂN YÊU - Trang 857

“Ưm…” Cô đáp lại không rõ tiếng, người cũng không nhúc nhích, đầu

vùi vào gối, thở phì phò.

"Em nói muốn đi thăm ông nội mà.”

“Ưm…”

Căn phòng tĩnh lặng. Anh ngồi bên giường, lẳng lặng nhìn cô ôm chăn

ngủ khì, đáy lòng bình yên, cứ thế lặng lẽ ngắm nhìn. Không biết bao lâu
sau, trong giấc ngủ, cô cảm nhận được ánh mắt của anh, mơ màng mở mắt
ra, đôi mắt đen láy lúng liếng nhìn anh, ướt át và trong suốt. Một lát sau, cô
lại nặng nề khép mi, lần này còn vươn cả hai cánh tay về phía anh. Anh
nghiêng người kéo cô ra khỏi chăn, quấn khăn quanh người, bồng cô đến
bàn ăn rồi đặt xuống yên ổn. Cô mềm oặt nằm ngủ trên bàn cơm, anh bưng
bát cháo rau cùng với sữa đậu nành, trứng gà và nho đến trước mặt cô. Cô
ngửi thấy mùi cháo, cái mũi hít hà, tỉnh dậy.

Mắt cô không mở ra nổi, lười nhác múc cháo ăn. Dần dần tỉnh lại, cô

lẩm bẩm: “Biện Khiêm và Tư Côi đã sống chung rồi."

Ngôn Cách thờ ơ "ừ" đáp lời. Chân Ý không hài lòng: “Em nói sống

chung là tối nào cũng ngủ cùng nhau đấy."

Bàn tay đang bóc trứng gà của Ngôn Cách khựng lại, Biện Khiêm sống

cùng Tư Côi có gì khiến cô không vui chứ? Chẳng lẽ... Mặc dù Doãn Đạc
khiến anh khó chịu, nhưng với Biện Khiêm thì anh thật có chút đối địch. Có
lẽ vì Chân Ý gọi anh ta là anh Biện Khiêm, có lẽ vì anh rời xa tám năm và
trong tám năm dài ấy lại có một người đàn ông khác che mưa chắn gió cho
cô, cùng cô trưởng thành. Dù quan hệ giữa hai người họ không phải là tình
yêu nam nữ nhưng Ngôn Cách cũng khá bận lòng. Anh lặng lẽ khinh bỉ
mình, cảm thấy mình đúng là điên rồi.

"Anh xem chúng ta quen nhau đã lâu vậy rồi mà vẫn chưa tới bước cuối

cùng kia.” Chân Ý mím môi càu nhàu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.