Truyền hình
Hầu hết người Trung Quốc lấy tin tức qua xem truyền hình. Truyền hình
Trung ương Trung Quốc (CCTV) đã nâng lên mười sáu kênh, và truyền hình
cáp cung cấp hơn bốn mươi kênh địa phương trên cả nước. Năm 2000, 95%
dân số có ti vi, khoảng hai phần ba số này dùng truyền hình cáp, và số người
trưởng thành xem truyền hình nhiều gấp ba lần số người đọc báo hay nghe
đài cộng lại. Vùng nông thôn, nơi chưa có Internet, gần như phụ thuộc hoàn
toàn vào ti vi để biết tin tức.
CCTV được coi là mạng lưới truyền hình có ảnh hưởng nhất và là nơi tốt
nhất để các nhà quảng cáo quảng bá sản phẩm tới khách hàng. CCTV phát
quảng cáo trên tất cả các kênh và cạnh tranh kịch liệt với truyền hình cáp.
CCTV-2 và nhiều kênh truyền hình cáp địa phương có chương trình mua
sắm tại nhà. Nhiều kênh truyền hình bị yêu cầu phải phát bản tin 7 giờ tối
của CCTV. Vẫn tiếp nối truyền thống tuyên truyền, nhưng một chương trình
bàn luận tin tức mang tên Tâm điểm đã ra mắt vào năm 1994, lần đầu tiên
phát các báo cáo điều tra về những sai phạm của các quan chức địa phương.
Tâm điểm được rộng rãi công chúng coi là chương trình phát thanh có ảnh
hưởng nhất ở Trung Quốc. Vì việc điều tra và phơi bày thói hư tật xấu của
chương trình thu hút sự quan tâm của các quan chức cấp cao nhất ở trung
ương, nên cứ hằng giờ sau mỗi lần chương trình được phát, lãnh đạo chính
quyền và Đảng địa phương lại gặp gỡ để nhanh chóng giải quyết các vấn đề
bị phê bình. Một hai ngày sau, Tâm điểm lại tự hào công bố các quan chức
địa phương đã sửa chữa lỗi lầm thế nào, không loại trừ cả việc bị sa thải.
Một chuyên gia phê bình truyền hình Trung Quốc cho tôi hay các chương
trình này gần đây kém phần hấp dẫn đi nhiều, nhưng các chương trình mà
tôi được xem trong mùa hè năm 2006 đã mạnh mẽ phê phán quan chức địa
phương không thể đối phó thích đáng với các cơn bão gây tàn phá nặng nề.
Đôi khi chương trình này còn mời các chuyên gia bình luận về các vấn đề
chính sách đối ngoại, nhưng nội dung chính vẫn là đối nội.