GÁI ĐÊM - Trang 33

tôi là thủ phạm hiện còn tại đào. Ông thấy chưa? Ông tin tôi nói thiệt chưa?
Liệu ông có cứu tôi không nào?

Giọng nó cất cao, mỗi câu hỏi kèm theo một vài cái giật tay lăng xăng

làm con bẹc-giê có biết gì đâu cũng hùa theo sủa nhăng, Rand bực bội quát
“Câm họng” và có ngay giải pháp:

— Nếu thực vậy thì tôi đồng ý cứu chớ? Tôi nhận lời… và làm liền.
— Có thế chứ! Cảm ơn ông lắm…

— Đừng cảm ơn vội. Cô muốn tôi cứu thì tôi cứu bằng cách phôn tới

Cảnh sát để họ cho người tới đây hộ vệ cô tới nơi an toàn. Giả thử có ai
muốn hạ cô cũng không nổi, thấy không?

— Thôi im đi! Tưởng cách nào… chớ kêu lính tới đưa đi mà gọi là

cứu hả? Sức mấy cảnh sát bảo vệ? Còn đang bảo lãnh tự do tạm… nhè
đụng tới vụ này thì không dính đến số ma túy mất trộm cũng bị tống gấp vô
Trại Thanh Thiếu niên lạc nẻo. Đại khái không tội cũng kể như tù!

Rand buông nĩa xuống ngó Lupe, mỉa mai:
— Coi, cô không lấy trộm… cô tự tin vô tội thì sợ gì Cảnh sát bỏ tù?

Bảo vệ công dân là nhiệm vụ của họ chớ đâu phải công việc của tôi? Tôi
gặp bao nhiêu rắc rối rồi… để vụ rắc rối của cô cho các bạn dân lo chớ?
Sao khi không tôi phải gánh nhỉ? Tôi đâu có máy dò nói dối? Đành vậy chớ
biết sao hơn?

— Hừ… biết sao hơn! Vậy cũng là giải quyết.

— Mặt Lupe vác lên hờn giận. Nó căm hận ngó Rand và bất thần đứng

bật dậy, chộp lấy khay điểm tâm hắn đang ăn dở liệng xuống chậu rửa bát,
muỗng nĩa khua choang choảng. Nước mắt nó ở đâu đã trào ra lẹ thế? Lupe
vùng vằng đưa tay áo lên lau và gằn giọng dọa:

— Được rồi… Tôi hết lời năn nỉ, có thề cứu được mà anh sắp đặt hại

tôi tồi bại vậy thì tôi cóc cần nữa. Tôi cũng có thể hại anh, làm cho anh đau

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.