GẶP ANH TRONG HÀNG VẠN NGƯỜI - Trang 246

Hết thảy đều là mệnh, chẳng chút nào do người(*) – giờ đây Bạch Lộ

mới hiểu sâu sắc câu này. Đối với tất cả những gì bản thân đã trải qua,
ngoại trừ câu này, cô cảm thấy không thể dùng lời nào khác để giải thích tốt
hơn.

Chương Minh Viễn dường như cũng rất xúc cảm: “Tất cảđều là mệnh, có

lẽ vậy.”

Giọng nói của anh đầy thất vọng, trái tim anh cũng là một mảnh chán

chường, một nỗi chán chường sâu sắc khôn cùng.

Bạch Lộ nhanh chóng dọn khỏi căn hộ của Chương Minh Viễn, định

bụng trước mắt cứ chuyển đến chỗ Thiệu Dung ở tạm. Thiệu Dung trong
điện thoại tỏ ra hoan nghênh, còn nói chỉ cần cô đồng ý thì cứ tự nhiên ở
bao lâu cũng được. Về mặt công việc Chương Minh Viễn vẫn một mực đòi
để anh thu xếp, nhất quyết bảo cô đến công ty Âu Vũ Trì đi làm, không
được phép nghi ngờ: “Nếu em không đồng ý chuyện này, vậy thì tôi không
cho em dọn đi.”

Bạch Lộ do dự một lát, cuối cùng cũng không từ chối nữa.

Trước khi sắp xếp hành lý rời đi, Chương Minh Viễn còn đem một phong

bì dày nhét vào trong vali của cô. Phong bì này nhìn khá quen mắt, cô nhớ
ra chính là chiếc phong bì đựng ba vạn tệ mà khi đó cô nhờ Hoắc Mân đến
giao cho anh.

“Em không nợ tôi cái gì hết, cho nên món tiền này tôi nên trả lại cho

em.”

Cô nhỏ giọng: “Thế nhưng hai vạn tệ kia là tôi bồi thường chiếc nhẫn cho

anh…”

Anh ngắt lời cô: “Chiếc nhẫn đó là tôi tặng cho em, tặng em rồi thì là của

em, có làm mất cũng không cần bồi thường lại cho tôi. Được rồi, không còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.