GẶP ANH TRONG HÀNG VẠN NGƯỜI - Trang 66

Bạch Lộ nghe mà ngơ ngẩn, Ninh Manh muốn cạnh tranh công bằng với

cô, nhưng có công bằng nổi không? Rõ ràng cô ta có Thượng Vân ngấm
ngầm giúp đỡ, nếu không lần đi Thiên Tân này làm sao từ thế giới hai
người lại biến thành bốn người cùng đi.

Ninh Manh cũng thừa nhận: “Đúng, dì Thượng có giúp em, vì lâu nay dì

ấy vẫn luôn rất thích em, thương em. Thực ra khi em và Dương Quang còn
nhỏ hai bà mẹ đã nói đùa tương lai sẽ kết thông gia với nhau. Nếu như
không có sự xuất hiện của chị…”

Cô ta không nói thêm nữa, nhưng ý tại ngôn ngoại vô cùng rõ ràng, Bạch

Lộ nghiễm nhiên là một kẻ chen ngang lẫn phá đám.

“Thực ra chị không xứng với Dương Quang, dì Thượng và chú Dương

đều nghĩ như thế. Chị là người tỉnh lẻ, không có hộ khẩu Bắc Kinh, gia
cảnh lại không tốt, ba mẹ cũng không còn. Dì Thượng nói đại đa số trẻ mồ
côi có tâm lý không bình thường, chỉ sợ chị cũng có không ít vấn đề tâm lý,
có điều tạm thời chưa bộc phát ra mà thôi.”

Tay Bạch Lộ khẽ run rẩy, thực ra cô có thể đoán được đại khái vài lý do

Thượng Vân không thích mình, tỉ như gia cảnh không tốt lắm, xuất thân
không được cao. Với đôi giáo sư tự cho mình là phần tử trí thức cao cấp, kỳ
thực bản chất bên trong chẳng khác biệt mấy so với hai người thím là dân
thường quê mùa của cô. Chằng qua là biết nhiều hơn vài chữ, khoác thêm
một tấm áo giáo sư cao quý.

Có những giây phút, Bạch Lộ thực sự muốn phẩy tay bỏ đi, không muốn

chịu bực bội thêm nữa. Nhưng suy nghĩ lại, nhớ tới Dương Quang trái tim
cô liền mềm nhũn. Mặc cho mẹ anh tức giận hay ghét bỏ ra sao, tình cảm
anh dành cho cô là nồng nhiệt thực sự. Cô không thể cũng không muốn rời
xa anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.