GẶP ANH TRONG HÀNG VẠN NGƯỜI - Trang 92

Bốp một tiếng – tiếng tát sắc gọn cất lên đặc biệt vang dội trong đêm tối,

cũng bởi cô đánh rất mạnh. Một cái tát dùng toàn bộ sức lực kia khiến tay
phải của cô âm ỉ đau.

Bất ngờ trúng một bạt tai của cô, Chương Minh Viễn bỗng kinh ngạc đến

ngây người. Anh ta đứng im sững sờ như tượng đá, hồi lâu vẫn chưa lấy lại
tinh thần. Cách đó không xa, Âu Vũ Trì chứng kiến một màn này cũng kinh
ngạc không thôi, hối hả xông tới, anh ta vừa chỉ vào Bạch Lộ vừa nói với vẻ
cực kỳ lúng túng: “Này, cô có bị điên không? Tại sao không nói không rằng
mà ra tay đánh người hả?”

“Vì anh ta đáng đánh.”

Giọng nói Bạch Lộ vừa lạnh lùng vừa cứng rắn, tựa như viên đá đông

cứng vừa được lấy ra từ tủ lạnh. Nhưng ánh mắt lại bùng cháy hừng hực,
men rượu thiêu đốt trong cơ thể cô, đốt cháy ánh mắt, càng đốt cháy tư duy
của cô. Cô nghiến trăng nghiến lợi trừng mắt nhìn Chương Minh Viễn, thái
độ cứ như là hận không thể tát cho anh ta thêm một bạt tai.

Bên má tê rần chậm rãi dâng lên cảm giác đau rát, Chương Minh Viễn

dần hoàn hồn. Xoa nhẹ bên má của mình với vẻ khó có thể tin, anh ta vừa
chấn động vừa giận dữ, ánh mắt lóe sáng đến dọa người, tiếng nói rít ra từ
trong kẽ răng: “Tại sao tôi lại đáng đánh, cô có thể cho tôi một lý do
không?”

“Anh làm gì trong lòng anh biết rõ, còn cần tôi phải nói sao?”

“Tôi làm gì chứ? Tôi không biết rõ cái gì hết.”

“Anh đừng giả vờ giả vịt nữa, nếu không phải là anh thì làm sao mẹ bạn

trai tôi lại biết được nhiều chuyện đến vậy. Chương Minh Viễn, anh là đồ đê
tiện.”

“Cô nói gì vậy, tôi căn bản còn không biết mẹ của bạn trai cô.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.