GẶP LẠI - Trang 164

- Tay tôi hãy còn khó điều khiển - Arthur nói khẽ, vẻ lúng túng ra mặt.
Lauren bước lại gần anh.
- Không sao đâu - cô nói bằng một giọng an ủi - Hãy kiên nhẫn, anh sẽ

không bị di chứng gì đâu, nhưng phải có một chút thời gian để phục hồi,
quy luật tự nhiên đòi hỏi như vậy.

- Dù sao, tôi cũng có thể hướng dẫn cô sửa chữa, nếu cô muốn? - Arthur

nói.

- Sáng nay, tôi có những kế hoạch khác chứ không định sửa vòi nước.

Ông hàng xóm của tôi làm các thứ lặt vặt trong nhà tài lắm, chính ông ấy
đã xếp đặt hầu hết tất cả các thứ ở đây cho tôi đấy, ông ta sẽ vui sướng
được chịu trách nhiệm về cái vòi nước này.

- Ông ta là người đã nảy ra ý đặt cái giá sách chặn cửa sổ như thế này

phải không?

- Sao anh lại hỏi vậy, như thế không được à?
- Có, có chứ - Arthur nói và trở lại giữa phòng khách.
- Cái câu "có chứ" này diễn tả một ý ngược lại hẳn!
- Không, hoàn toàn không phải thế đâu! - Arthur khăng khăng.
- Sao mà anh nói dối kém thế không biết!
Arthur bèn đề nghị Lauren ngồi xuống đi văng.
- Cô quay người lại đi - Arthur nói.
Lauren thực hiện, tuy chưa hiểu rõ anh định làm gì.
- Cô thấy không, nếu cái giá sách này không che bớt cửa sổ, cô sẽ có một

khung cảnh rất đẹp khi nhìn từ đây.

- Tôi sẽ có một khung cảnh rất đẹp, nhưng ở sau lưng tôi! Nói chung, tôi

thường ngồi thẳng trên đi văng cơ!

- Chính vì vậy mà sẽ hợp lý hơn nếu quay cái đi văng lại; nói một cách

thành thực, cái cửa ra vào chẳng phải là chỗ đẹp nhất, đúng không?

Lauren đứng dậy, chống tay ngang hông và nhìn Arthur chăm chú.
- Tôi chưa bao giờ chú ý đến chuyện này cả. Ở bệnh viện ra, anh đến nhà

tôi một cách bất thình lình để làm lại trang trí nội thất hay sao?

- Tôi rất tiếc - Arthur cúi đầu nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.