GẶP NHAU NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 110

Cuối cùng, bà đã bị những ngày tháng cô đơn đánh gục, bà đã quyết

định không thể tiếp tục sống trong tình trạng thế này nữa, bà không muốn
tranh cãi nữa, không muốn...

“Anh có biết không? Ngày nào tôi cũng nấu cơm cho cả ba người

chúng ta, rồi ngóng anh về nhà ăn cơm. Ngày nào tôi cũng ngồi chờ anh về,
để mở cửa cho anh. Nhưng anh thì sao? Thời gian anh về nhà ngày càng
muộn, thời gian ở nhà cũng ngày càng ít! Có phải anh không cần tôi nữa
đúng không? Cái mà anh cần mãi mãi chỉ là sự nghiệp của anh mà thôi. Tôi
đã cho anh bao nhiêu cơ hội, vì Triệt Dã, thậm chí tôi còn định sẽ cố gắng
tiếp tục sống như thế này... nhưng bây giờ tôi không muốn cho anh thêm cơ
hội nào nữa.” Mẹ Triệt Dã nói từng câu từng chữ, bà đã nói ra hết những
nỗi đau khổ trong lòng.

Không còn phải chờ một người nữa...

Có lẽ sẽ không còn cô đơn nữa, không còn cảm thấy chỉ có một mình

mình nữa, không còn phát điên vì nỗi cô đơn.

Nhưng từ đầu đến cuối bố Triệt Dã chỉ im lặng. Ông sợ nếu ông nói,

nếu ông lên tiếng sẽ làm cho mẹ Triệt Dã tức giận hơn, sợ bà sẽ càng ghét
ông.

Cuối cùng mẹ Triệt Dã cũng đã lấy lại được bình tĩnh, sự im lặng của

thời gian khiến khoảnh khắc này càng trở nên căng thẳng đến đáng sợ.

Một lúc sau, mẹ Triệt Dã lên tiếng: “Chúng ta ly hôn nhé”.

Ly hôn nhé.

Ly hôn nhé.

Câu nói này cứ văng vẳng bên tai bố Triệt Dã, mặc dù mẹ Triệt Dã chỉ

nói một lần. Người ông run lên, nhưng ông nhanh chóng trở lại trạng thái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.