GẶP NHAU NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 353

Cô ấy hình như không biết Nguyên Triệt Dã đã rời bỏ thế giới này, từ

lần đầu gặp cô ấy, tôi đã mơ hồ cảm thấy vậy.

Tôi không biết ai vẫn duy trì những lời nói dối thiện chí này, nhưng tôi

rất cảm ơn anh ấy. Có lẽ, ý nghĩ của tôi và anh ấy giống nhau, đều không
mong thế giới của cô ấy bị chôn vùi trong đau khổ vì vậy, thà dỗ dành cô
ấy, để cô ấy không biết gì.

Lúc đi về, chúng tôi đã qua chỗ đài hoa nơi cô ấy và Nguyên Triệt Dã

từng đến. Nhìn những dấu chân in trên nền xi măng, đột nhiên cô ấy khóc,
cô ấy nói đó là một lời dự báo.

Có lẽ đó đúng là lời dự báo, bởi Nguyên Triệt Dã thật sự đã ra đi

không trở lại nữa. Hoặc giả nói, cậu ấy muốn trở lại, nhưng vận mệnh
không cho phép.

Tôi ôm lấy cô ấy, nói với cô ấy tôi muốn chăm sóc cô ấy, nhưng cô ấy

nói chúng tôi chỉ làm bạn được không...”

...

“Hứa Dực, nếu cậu tỉnh lại, tớ sẽ đồng ý yêu cầu của cậu, chúng mình

không chỉ có thể là bạn, chúng mình còn có thể... Nhưng cậu còn chưa tỉnh
lại, vì thế, tớ sẽ không nói cho cậu biết đâu!”

Tôi vừa nói vừa vỗ nhẹ vào tay cậu.

“Có phải cậu cố ý làm thế này không? Cố ý không để ý đến tớ? Hu hu,

nếu vậy thì Hy Nhã thực sự đau lòng lắm đấy.”

“Cậu nỡ nhẫn tâm khiến tớ đau lòng sao? Nếu cậu không nỡ, hãy mau

chóng tỉnh lại đi...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.