GẶP NHAU NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 354

“Hứa Dực...” Tôi nói một hơi thật dài, nước mắt nhòa đi. Tôi gập cuốn

nhật ký lại.

“Mai tớ lại đọc tiếp cho cậu nghe vậy nhé.” Tôi mỉm cười với người

vẫn đang nằm trên giường bệnh chìm sâu vào giấc ngủ ấy. “Mọi chuyện
trong cuốn nhật ký, tớ sẽ ghi nhớ hết. Đây coi như là tín vật tình cảm mà
cậu tặng cho tớ, được không?”

Ngày này qua ngày khác, tôi đọc cho Hứa Dực nghe những dòng nhật

ký mà cậu ấy đã viết, hy vọng cậu ấy có thể nghe thấy, hy vọng cậu ấy có
thể nhớ được rằng, cậu ấy vẫn còn việc chưa hoàn thành ở thế giới này.

Tôi vẫn đang chờ đợi cậu ấy, đợi để trở thành người mang hạnh phúc

đến cho cậu ấy.

“Hứa Dực, cậu có biết không? Triệt Dã nói tớ là thiên sứ của cậu,

nhưng tớ là thiên sứ mà không làm tròn trách nhiệm, chẳng bảo vệ nổi cho
cậu. Nhiều lúc còn phải để cậu bảo vệ tớ... Nhưng... nhưng đó là do cậu đã
quá yêu chiều, nhường nhịn tớ đấy, vì thế cậu phải chịu trách nhiệm đấy
nhé...”

“Nhất định cậu phải tỉnh lại, nhất định phải vậy. Nếu cậu không tỉnh

lại thì tớ biết làm thế nào đây?” Nói một thôi một hồi với cậu ấy, tôi thấy
nỗi buồn lại trào dâng trong lòng. Tôi lại nắm thật chặt tay cậu ấy. “Chẳng
phải cậu đã nói trong giấc mơ của tớ rằng, chỉ cần tớ nắm chặt lấy tay cậu
thì cậu sẽ không ra đi, cậu sẽ không rời bỏ tớ. Cậu nói thì phải giữ lời
chứ...”

Nước mắt chỉ chực trào ra, tôi cố gắng kìm lại.

Hy Nhã, phải dũng cảm, không được khóc. Phải mỉm cười nhìn cậu ấy

tỉnh lại!

Nhưng đã nhiều ngày trôi qua rồi, từng ấy ngày trôi qua rồi...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.